Chương 11.3: Thần binh tức giận

Lúc đó, tại Liệt Hàn Địa Ngục.

Hiếm khi Liệt Hàn Địa Ngục náo nhiệt như bây giờ, rốt cuộc đây chính là tử vong chi địa nguy cơ tứ phía, người bình thường sẽ không tới nơi này. Nhưng bởi vì thần binh ra đời, cho nên chẳng sợ có nguy hiểm đến đâu cũng sẽ có người mò đến.

Người Quy Nguyên tông đã sớm tới rồi.

Bọn họ có pháp khí, dù mặt đất không có chỗ đặt chân bọn họ cũng có thể lơ lửng giữa không trung chờ cơ hội.

Chung quanh vô số tu sĩ, ai cũng đề cao cảnh giác.

Chỉ có người của Vạn Kiếm sơn là nhẹ nhõm rất nhiều.

Bọn họ từ phía chưởng môn đã biết Đường Hạo có duyên với thần binh, như vậy xác suất đoạt được thần binh sẽ tăng lên rất rất nhiều lần.

"Đám lão già Vạn Kiếm sơn kia giống như đang cao hứng cái gì." Phong chủ Vạn Linh phong nói với sư huynh bên cạnh.

Phong chủ Tụ Luyện phong đáp: "Không cần phải xen vào."

Thời điểm mọi người đang tìm kiếm, trong không trung bỗng truyền đến một tiếng kiếm minh kinh sợ thần hồn.

Mọi người theo bản năng ngừng thở.

Vì thế trong ánh mắt khẩn trương của đám đông, một thanh thần binh khảm đá quý xanh biếc trên chuôi kiếm đột ngột xuất hiện.

Nhìn thanh thần binh này, đôi mắt mọi người đồng loạt sáng lên.

Quả là một thanh kiếm khí phách ——

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng mọi người.

Mà Luyên Băng có chút thất vọng, nó còn tưởng rằng chủ nhân tới đón nó, kết quả thế mà không có chút xíu khí tức nào của chủ nhân.

Vì thế nó chuẩn bị trở về đào núi, tiếp tục chờ.

Nhưng trong nháy mắt nó rời đi kia, một chiếc l*иg tản ra kim quang vây lấy nó, trực tiếp phủ lên Luyên Băng!

Luyên Băng ngẩn người.

Chờ tới khi phản ứng lại, nó lập tức nổi giận.

Đường Hạo không chút lo lắng nhìn thanh kiếm giãy giụa trong càn khôn tráo, dù sao đây cũng là pháp khí hệ thống cho hắn.

Còn không để hắn hả hê được bao lâu, một đạo bạch quang rét lạnh hiện lên! Cùng với kiếm ý lạnh thấu xương, càn khôn tráo vô cùng cứng rắn trong nháy mắt bị kiếm ý của Trường Tê đâm vào, chia năm xẻ bảy.

Đường Hạo chịu phản phệ, sắc mặt đại biến.

Càn khôn tráo này từng thu vô số thần binh pháp bảo, ngay cả thần thú bị nhốt cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể thoát thân.

Nhưng thanh kiếm kia thế mà lập tức đâm xuyên qua!

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì xảy ra, trường kiếm trắng như tuyết kia giống như đang nhìn về phía hắn.

L*иg ngực Đường Hạo nháy mắt phát lạnh.

Hắn còn chưa kịp cử động, đột nhiên phun ra một búng máu.

Nếu không phải có khí vận hộ thân, một giây kia hắn thậm chí đã hôi phi yên diệt*.

(*Hôi phi yên diệt: dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.

Bắt nguồn từ tác phẩm “Viên giác kinh”: “Thí như toàn hoả, lưỡng mộc tương nhân, hoả xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt.”

Dịch nôm na là: lấy hai đầu của hai thanh gỗ ma sát vào nhau tạo thành lửa, lửa bùng lên đốt gỗ thành tro bụi, gió thổi tro bụi bay đi không còn vết tích.)

Nhưng cứ việc như thế khí vận trên người cũng bị kiếm ý khổng lồ đánh cho tan tành.

Trưởng lão Vạn Kiếm sơn bên cạnh gã còn thảm hại hơn, một người tu vi Hóa Thần kỳ lại bị kiếm khí xuyên thủng mất mạng, trực tiếp rớt xuống dung nham.

Một giây ngắn ngủi, Vạn Kiếm sơn đã chết một trưởng lão, còn lại năm người bị thương nặng.

Các tu sĩ còn lại cũng bị ảnh hưởng, tu vi thấp rớt xuống dung nham, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Sắc mặt mọi người khẽ biến, sau đó lui về sau nhiều trượng.

"Thần binh, tức giận rồi." Một tu sĩ sắc mặt tái nhợt nói.

Editor: Trường Tê: “Dám chụp vợ ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ hội =)))