Chương 10: Tỉnh dậy từ cơn ác mộng 2

Tần Từ chưa bao giờ đi xa nhà, nơi cô bé đến xa nhà nhất là thị trấn, cũng chưa bao giờ ngồi trong một chiếc xe hơi cao cấp như vậy.

Cô bé bất an lo sợ.

Cơ thể của Tần Từ gầy gò, bởi vì suy dinh dưỡng nên dễ bị thiếu máu và chóng mặt, hơn nữa hai ngày trước đó cô bé đã thức trắng đêm, tâm trạng nhiều lần suy sụp, bây giờ ngồi trong xe, chỉ cảm thấy mất hồn, ngực rất khó chịu, đầu đau như búa bổ.

Thật ra có nhiều lần cô bé muốn mở miệng hỏi chú tài xế phía trước “bác Lục” mà cục trưởng nhắc đến là ai? Tính cách của ông như thế nào? Tại sao ông lại nhận nuôi mình?

Những câu hỏi này cứ lơ lửng, quanh quẩn trong đầu cô bé, nhưng vì cơ thể rất khó chịu nên không thể lên tiếng hỏi.

Chiếc xe di chuyển rất êm, cô bé mệt mỏi không thể tả, hai mí mắt dần khép lại, phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần dần mờ nhạt, đầu cô bé dựa vào ghế tựa.

Trong cơn hoảng loạn, cô bé đã có một giấc mơ.

Trong ban đêm đen tối, trong thôn bị mất điện, vừa nóng vừa ngột ngạt, ba cô bé đi ra ngoài, chỉ có cô bé ở nhà một mình.

Cô bé sợ hãi, liên tục tự an ủi bản thân rằng ngủ thϊếp đi sẽ không sợ nữa. Trong khi đó, cô bé lần mò theo bức tường gạch đỏ dự định đi vào phòng ngủ.

Ngôi nhà im ắng, yên tĩnh đến nỗi cô bé có thể nghe thấy tiếng kêu phiền phức của dế mèn ở góc tường.

Vất vả lắm cô bé mới đến được trước giường, thở phào nhẹ nhõm, cô bé cởi giày ra vừa định kéo màn chống muỗi ra để nằm lên, nhưng dựa vào ánh trăng mới phát hiện dưới chăn có một đồ vật căng tròn.

Là, là cái gì?

Trái tim cô như muốn nhảy vọt lên nơi cuống họng, rón ra rón rén lấy cái sào phơi quần áo tự chế trong nhà từ mép giường ra, cẩn thận lấy đầu kia chọc vào thứ gì đó trên giường...

Mềm mại, một dải dài, còn có thể nhúc nhích chậm chạp, là cái gì?

Cô bé lấy hết can đảm và chọc vào nó một lần nữa, ngay sau đó dưới ánh trăng cô bé nhìn thấy một dải màu đen bò ra khỏi chăn!

Trời ơi! Là một con rắn! Một con rắn màu đen trơn nhẵn cuộn tròn trên giường cô!

"A, a —— a a a a!" Sắc mặt Tần Từ như tro tàn, sợ tới mức liên tục hét lên, cũng quên mang giày, chỉ nhắm chặt hai mắt chạy nhanh ra khỏi phòng!

Cô bé cau mày, ngực đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa thở hổn hển vừa chạy thẳng...

Chân cô bé mềm nhũn chạy vào trong một hang rắn: "rít ~ rít ~", xung quanh là những con rắn đang phun quả mơ đỏ, màu nâu nâu, màu xanh biếc, màu xám bạc quấn quanh thành từng đàn một…

"Thưa cô, tỉnh dậy đi, đến nhà họ Lục rồi."

Tần Từ mạnh mẽ mở mắt ra.

Tỉnh dậy từ cơn ác mộng.