Thời điểm nàng trở lại trường, trong ký túc xá không có người, nàng về trước hai ngày nên trong trường không có quá nhiều người.
Va li rất nặng, bên trong chứa không ít sách, chỉ dựa vào bản thân để kéo nó vào ký túc xá, nàng cảm thấy taymình đã bị phế đi rồi, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể hồi phục lại được.
Xoa xoa vai mình, nhận mệnh mà bắt đầu quét dọn ký túc xá, Từ Thấm muốn khai giảng mới trở về, mấy ngày nay chỉ có mình mình nàng.
Sau khi nàng làm xong, liền tê liệt ngã xuống tại chỗ.
Thật là quá mệt mỏi.
Bởi vì bận rộn, làm nàng không có tâm tư đi hỏi chuyện Trình Chu Liệt, vốn dĩ không học chung một khu, nênkhông phải cố tình đi gặp thì sẽ không thấy được. Hứa Ngôn Quả cũng không biết chính mình đối với Trình Chu Liệt có ý nghĩa gì, hắn không tới tìm nàng, nàng cũng không biết dùng lý do gì để đi quấy rầy hắn, ngay cả khinhắn tin cũng nơm nớp lo sợ.
Những ngày như vậy cũng không quá lâu, khi Hứa Ngôn Quả đã giải quyết xong mọi chuyện, Trình Chu Liệt đãmạnh mẽ đi vào trong đầu nàng rồi, muốn thấy hắn, rất muốn thấy hắn.
Không đợi nàng chủ động liên lạc Trình Chu Liệt, cũng đã nhận được tin nhắn của hắn. Ba giờ chiều gặp ở thư viện.
Đây là hẹn nàng đi thư viện sao?
Hứa Ngôn Quả vui sướиɠ qua đi bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, này lại không phải hẹn hò, chỉ là đi thư viện mà thôi, hẹn hò thật sự sao có thể ở thư viện chứ! Nhưng mà mặc kệ thế nào, có thể nhìn thấy Trình Chu Liệt đã đủ làm nàng vui vẻ rồi, khi 12 giờ, nàng đã dọn xong mọi thứ, xách cặp đi thư viện, ngồi ở chỗ cố định của mình.
Bởi vì mới khai giảng, người trong thư viện cũng không nhiều, mấy người ít ỏi ngồi phân tán, chỗ bàn nàng ngồi, chỉ có một mình nàng, ngay cả khi minhg đã đem toàn bộ sách để trên bàn, thì vẫn có vẻ trống trải.
Thật là không thể hiểu được cảm xúc của mình. nữa, rõ ràng trước kia nàng thích nhất là một mình chiếm hết một bàn.
Còn chưa chờ nàng mở tập ra, đã cảm giác bên cạnh mình có một người ngồi xuống, mang theo mùi hương nàng quen thuộc.
Mùi thơm Palma đào kim nương, tựa như hương vị biển rộng xanh thẳm sạch sẽ thoải mái thanh mát của Địa Trung Hải, đây là thôg tin khi nàng trong kỳ nghỉ cố ý tìm hiểu, đây là mùi hương trên người Trình Chu Liệt.
“Tới sớm vậy?” Sau khi Trình Chu Liệt ngồi xuống, cũng đem sách vở mình tất cả đặt trên bàn.
Như vậy nháy mắt cảm giác mặt bàn đã được lấp đầy.
Nàng ấp úng, không thể nói do mình quá mong đợi, đợi không đượcba giờ, nên đơn giản đã dọn đồ xong thì liền tới đây, nàng cũng không muốn cho Trình Chu Liệt biết chính mình rốt cuộc có bao nhiêu chờ mong, có vẻ nhưnàng có khát khao lắm vậy.
Khi Trình Chu Liệt học tập rất an tĩnh, tiếng hít thở trầm ổn, tiếng bấm bút, tiếng lật sách, ngoại trừ cái này ra, hai người lại không có nói chuyện.
Nàng lặng lẽ quay đầu lại, là có thể nhìn thấy sườn mặt hắn, khuôn mặt tinh mỹ phảng phất như được điêu khắc, lại ngoài ý muốn nhu hòa, đôi mắt rất lớn, tựa như đôi mắt búp bê phương Tây mà khi còn nhỏ nàng hay chơi, bởi vì dựa gần, nên lông tơ trên mặt hắn nàng cũng có thể thấy rõ. Bất tri bất giác, giống như đã gần sát vào nhau hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Hứa Ngôn Quả phản ứng lại, mới phát hiện khoảng cách mình và hắn chỉ còn lại có một đốt tay, để sát vào một chút nữa thì đã đυ.ng vào nhau.
Khi nàng tính kéo ra khoảng cách hai người, thì vừa lúc đối diện với ánh mắt hài hước của Trình Chu Liệt.
“…”
Lúc này thật quá xấu hổ.
“Học không nổi nữa?” Trình Chu Liệt cười hỏi.
Xem như, hắn là lần đầu tiên học bên cạnh mình vậy, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh đã không còn cách nào tập trung học nữa rồi. Chính là những lời này nàng sao có thể nói với Trình Chu Liệt chứ, tuyệt đối không thể nói ra.
Hắn nhìn đồng hồ, “Tuy rằng thời gian có chút sớm, nhưng hẳn là không khác gì lắm.”