Chương 4: Cốt truyện vẫn sẽ tiếp diễn

Hạ An Dịch dễ dàng né tránh khiến người phụ nữ thẹn quá hóa giận.

Sau khi uống rượu vào thì bà ta càng nóng tính hơn, sau khi cố gắng đứng dậy, bà ta đi đến bên cạnh Hạ An Dịch, chỉ vào mũi anh ta rồi bắt đầu mắng chửi.

“Đây là thái độ mà các người đối đãi với khách hàng sao? Gọi quản lý của các người ra đây!”

Hò hét náo nhiệt, không ít người chạy đến đây để xem chuyện vui.

Quản lý nhanh chóng chạy đến, nhìn rõ thân phận của người phụ nữ trước mặt này, anh ta cũng rất nhức đầu.

Anh ta chỉnh lại sắc mặt của mình rồi đến bên người phụ nữ, nhanh chóng nhận lỗi.

“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Ngô, Tiểu Hạ này vừa đến nên không hiểu chuyện, mong bà đừng chấp nhặt với cậu ấy... Nếu không thì như vậy đi, miễn phí toàn bộ chi phí đêm nay, bà thấy thế nào?”

Tổng giám đốc Ngô kia không chịu nhượng bộ chút nào, tiếp tục hung hăng dọa người.

“Cậu cảm thấy tôi quan tâm chút tiền lẻ này sao? Không được, đêm nay phải để cậu ta nhận lỗi với tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua!”

Trên trán người quản lý đổ đầy mồ hôi, quay đầu nhìn về phía Hạ An Dịch.

Sắc mặt Hạ An Dịch lạnh lùng nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét người phụ nữ kia.

“Nhanh lên, nói mấy câu cũng không mất mấy miếng thịt của cậu. Lúc trước không phải cậu đang đợi đến lúc trả lương sao, nhanh chóng giải quyết xong chuyện này đi, chút nữa cho cậu tan làm sớm!” Quản lý nhỏ giọng nói.

Anh ta nói không sai, đáng lẽ tiền viện phí của mẹ Hạ An Dịch phải được thanh toán từ trước nhưng vì chưa đến giờ, chưa đến lúc lấy lương nên phải đợi đến tối nay.

Kỳ thật anh ta rất thích sinh viên Hạ An Dịch này, khí chất và ngoại hình thượng thừa, cũng có tài năng về âm nhạc, trong khoảng thời gian này anh ấy đã thu hút được số lượng lớn khách hàng cho quán. Nhưng tổng giám đốc Ngô này... Nếu để cho Tiểu Hạ đắc tội với bà ta, đến lúc đó sẽ không biết xảy ra chuyện gì.

Hạ An Dịch bị quản lý kéo đi, trong mắt anh ta hiện lên một tia không cam lòng cùng hận ý, giãy giụa rồi nhanh chóng nắm chặt nắm đấm.

Anh ta cần số tiền đó, cho dù anh ta ghê tởm người phụ nữ kia đến đâu cũng sẽ cúi đầu nói lời xin lỗi với bà ta. Ngay lúc Hạ An Dịch cắn răng, đang định mở miệng thì một âm thanh trong trẻo vang lên trực tiếp phá vỡ bầu không khí trì trệ này.

“Dừng lại!”

Ở trong đầu, Cố Từ Dư đang thương lượng gì đó với hệ thống, nghe thấy giọng nói này, ánh mắt của cô lập tức ngẩng lên nhìn theo.

Một nữ sinh ăn mặc mộc mạc xuất hiện ở tầm mắt mọi người, cô ta dường như có một loại năng lượng hoàn toàn không chịu khuất phục.

Cố Từ Dư: Loại hào quang ngay lập tức có thể thu hút ánh mắt của mọi người, nhân vật chắc là nữ chính rồi.

Hệ thống: Đúng vậy.

Thậm chí trong lòng Cố Từ Dư còn huýt sáo.

Hệ thống kiên định dội gáo nước lạnh vào người cô: Cho nên chút nữa cô sẽ ra sân, đừng quên cô là bia đỡ đạn phải đi giúp đỡ, nếu bước đầu tiên cô để cho nữ chính và nam phụ đứng cùng một tuyến, đến lúc đó cô đừng có khóc.

Cố Từ Dư chẳng ừ hử gì cả, hào hứng tiếp tục quan sát diễn biến trên sân khấu, thậm chí có chút hăng hái trò chuyện với tiểu nam sinh Từ Ân thành ở bên cạnh.

“Có phải cô gái này rất đẹp hay không?”

“Em cảm thấy chị Từ Dư hấp dẫn hơn nhiều!”

Tưởng tượng không nói nên lời, Cố Từ Dư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Từ Ân Thành, chỉ thấy mặt cậu ấy đỏ bừng cúi đầu không dám nhìn cô.

Cố Từ Dư: “...”

Có chắc là không đeo bộ lọc người hâm mộ nào không đấy?

Lúc trước cô đã nhìn qua trên di động, mặt nguyên chủ trang điểm đậm theo phong cách kỳ kỳ quái quái, có chắc là đẹp không?

Không có ai quân tâm đến điều này, Cố Từ Dư lại nhìn về phía sân khấu.

Nữ chính cũng chính là Lâm Thụy Lạp, lúc này cô ta bước hai ba bước lên trên sân khấu, đứng ở trước mặt Hạ An Dịch, dừng lại trước mặt tổng giám đốc Ngô và dạy dỗ bà ta.

“Nếu cậu ấy không muốn thì bà cũng không thể tùy tiện ép buộc, dưa hái xanh sẽ không ngọt.

Cố từ Dư vỗ vỗ cổ tay.

Nói hay lắm!

Vị tổng giám đốc Ngô kia lại bị mất mặt một lần nữa, một tay chỉ vào mặt Lâm Thụy Lam, mắng chửi: "Nhóc con này, cô đến từ đâu, tại sao tôi phải nói cho cô biết tôi muốn làm gì? Tôi nhìn trúng tên nhóc này thì đó là vinh hạnh của cậu ta.”

Nói xong, bà ta nhìn về phía quản lý ở bên cạnh.

“Quản lý Vương, đây là cách các người tiếp đãi khách sao? Cậu cũng đừng quên cho dù có là ông chủ của các người ở đây, anh ta cũng không dám để tôi nhăn mặt!”

“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc Ngô mong bà bớt giận, có lẽ là cô gái này uống nhiều quá, để tôi bảo bạn của cô ta đưa cô ta đi.”

Rất nhanh, mấy nữ sinh đi cùng Lâm Thụy Lạp lúc trước có chút run rẩy chạy đến, muốn đưa cô ta đi, bọn họ cũng là những sinh viên đại học muốn đến Thanh Diệp để thư giãn, nhìn thấy các khía cạnh của xã hội. Lúc này gặp phải chuyện như vậy, bọn họ cũng hoang mang lo sợ, muốn nhanh chóng đi về.

“Thụy Lạp, chúng ta về trước đi, lúc này dì đã đi kiểm tra phòng ngủ rồi.”

Lâm Thụy Lạp hất tay cô gái kia ra, vẻ mặt khϊếp sợ rồi lại thất vọng nhìn cô ta: "Các cậu cứ nhìn cậu ấy bị sỉ nhục như vậy sao? Các cậu không muốn lo chuyện này thì tớ lo!”

Vẫn là vẻ mặt tức giận bất bình như cũ, nhìn thấy tất cả mọi người trong quán lạnh lùng như vậy, Lâm Thụy Lạp tức đến mức run người, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Hạ An Dịch.

"Tôi vốn tưởng rằng nơi này tốt, không ngờ cả quản lý và khách hàng đều lạnh lùng như vậy, mặc kệ nơi này, chúng ta đi!”

Nói xong, cô ta muốn đưa Hạ An Dịch rời đi.

Quản lý đứng bên cạnh cũng sợ ngây người.

Nhóc con tự cho mình là đúng này từ đâu ra vậy, đừng nói sau khi chọc giận tổng giám đốc Ngô sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại Tiểu Hạ vẫn đang chờ anh ta phát lương để đi đóng tiền viện phí cho mẹ.

Cố Từ Dư vốn đang hóng chuyện cũng bị dọa sợ.

A... Cái này... Nữ chính đang làm gì vậy?