Chương 29: Tâm tư sâu xa

Sau khi ăn trưa với Lâm Hiểu Tri và chào tạm biệt cô ấy xong, vẻ mặt Cố Từ Dư như có điều gì suy nghĩ, đi lên trên tầng.

Dựa theo những gì mà Lâm Hiểu Tri nói, bây giờ nữ chính Lâm Thụy Lạp đã thành công để nhà họ Lâm biết được cô ta chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì Cố Từ Dư mơ hồ đoán được chút.

Xem ra chuyện lần trước cô đã đoán đúng.

Lâm Thụy Lạp quả đúng là đã biết được chuyện gì đó về mình rồi.

“Đúng như cô dự đoán.” Hệ thống đột nhiên online, giải thích nói.

“Cậu vẫn còn sống sao? Đã lâu không gặp tôi còn tưởng cậu bị hỏng rồi, làm tôi lo lắng.” Trong khoảng thời gian này có cảm giác hệ thống gần như không tồn tại, Cố Từ Dư còn tưởng rằng nó đã biến mất rồi.

"… Nếu tôi bị hỏng cô cũng sẽ biến mất, cô đang nghĩ gì vậy?” Hệ thống dừng lại một chút.

Nó phát hiện vật chủ ký sinh này đang từ từ thích nghi hoàn toàn với thế giới này. Nhìn từng chữ từng chữ cô nói ra kìa, thật sự khiến người ta á khẩu không trả lời được.

Còn lo lắng, lại nói cái gì đó,

Người phụ nữ này sẽ lo lắng cho nó sao?

“Cho nên cậu mới đi điều tra về à? Tình hình bên nữ chính như thế nào?”

Từ phản ứng trước đó của Lâm Thụy Lạp, cô ta có ý thù địch với mình rất lớn. Thậm chí sau này cô ta có thể làm ra một số chuyện điên rồ, khó có thể đoán trước được.

Mục tiêu trước mắt của Cố Từ Dư rất rõ ràng, cô mặc kệ có phải là nữ chính hay không phải nữ chính, nếu người này đã coi cô là kẻ thù cô cũng sẽ không nể mặt lưu tình, mà cách tốt nhất chính là bóp chết mọi thứ từ trong trứng nước.

Cho đến bây giờ cô chưa từng là một người tốt.

Hệ thống nhìn cô như vậy, ánh sáng màu lam lập lòe, ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Sau khi hệ thống kiểm tra, kết quả trên cho thấy nữ chính đã nắm giữ tuyến nội dung cốt truyện, sau đó thì hắc hóa. Dù sao đột nhiên nắm được tuyến nội dung cốt truyện có ảnh hưởng rất lớn đối với Lâm Thụy Lạp.”

Giống như người đột nhiên chiếm được một thanh bảo kiếm thì cũng đều có khả năng đi theo chính đạo hoặc tà đạo. Mà chính đạo hay tà đạo cũng chưa từng được định nghĩa rõ ràng. Đầu tiên là căn cứ vào tam quan của người đó sau đó là dựa vào lập trường của đối phương mà suy xét thôi.

Cố Từ Dư tất nhiên hiểu đạo lý này.

Chỉ là nếu thật sự như vậy, dựa theo sự phát triển của nội dung cốt truyện cùng với hướng đi của Lâm Thụy Lạp trước mắt, sau này trong yến tiệc của nhà họ Lâm, rất có thể Lâm Thụy Lạp sẽ bắt lấy Phó Thời Diên.

“Trong nội dung cốt truyện, sau khi nam phụ Phó Thời Diên gặp nữ chính Lâm Thụy Lạp sẽ bắt đầu trở thành một người mù quáng trong tình yêu, toàn tâm toàn ý muốn có được Lâm Thụy Lạp. Cuối cùng sau khi dùng đủ cách chống lại nam chính, tập đoàn phá sản phải đóng cửa, mấy nghìn người bị mất việc.”

Hệ thống bộc bạch đúng thời điểm.

Hướng đi không hợp lẽ thường này khiến khóe môi Cố Từ Dư giật giật, cô cũng mắt xuống.

Nếu là Phó Thời Diên, cô nhất định không thể để Lâm Thụy Lạp nắm bắt Phó Thời Diên trước được. Bởi vì cho dù là thân phận hay gia thế của Phó Thời Diên mà nói, nhân tố khống chế anh ta quá lớn, cho nên lúc mới bắt đầu cô phải bóp chết tất cả từ trong trứng nước.

Xem ra, cô cũng phải đẩy tiến độ nhanh hơn.

Bây giờ là buổi chiều, mọi người bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình, đây là lúc mấy nhân vật cấp cao thích tổ chức các cuộc họp nhất. Cố Từ Dư đi thẳng về phía phòng họp.

Mở cửa ra, Cố Từ Dư nhìn những người bên trong đồng loạt nhìn ra, mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi chiều mọi người, tất cả mọi người đều đã đến rồi...”

Thái độ này của cô quá tự nhiên, sự điềm đạm này khác với trước kia khiến mọi người nhất thời không phản ứng kịp. Vẫn là Cố Ích Hải ở gần cô nhất phục hồi tinh thần lại đầu tiên.

“Tiểu Dư, sao em cũng đến đây?”

Cố Ích Hải là anh cả của Cố Từ Dư, khi còn bé có quan hệ rất tốt với nguyên chủ, anh ta vẫn luôn chăm sóc đứa em gái này. Chỉ có điều sau khi cưới vợ về, lập trường thay đổi nên tất nhiên quan hệ cũng dần phai nhạt. Đặc biệt là vợ của Cố Ích Hải và cô con gái Cố Thanh Vi đều ghét Cố Từ Dư.

“Em đến để nghe họp, anh cả.” Cố Từ Dư tìm chỗ ngồi xuống.

“Mọi người không cần câu nệ, cứ nói tiếp đi, để em nghe xem bản thân mình không tốt ở chỗ nòa, sau đó sẽ suy nghĩ và kiểm điểm lại bản thân.” Cố Từ Dư vừa cười vừa nói.

Cô nói những lời này thật khiến người khác thấy xấu hổ, đặc biệt là người vừa phát biểu đang lên án công khai muốn từ nhiệm Cố Từ Dư, anh cả Cố Ích Hải của cô. Những đồng nghiệp khác đều im lặng không nói gì, cũng có người đứng về phía ông cụ, mặc dù không thích Cố Từ Dư nhưng họ cũng không theo bên ngoài mà đối đầu với cô, cũng có người ở phe phái khác, không rõ tình hình trước mắt nên không tiện mở miệng.

Anh hai Cố cũng không kiêng nể nhiều như vậy, từ nhỏ đã không có nhiều cảm tình với Cố Từ Dư nên anh ta trực tiếp bộc lộ thái độ của mình: “Em ba đến thật đúng lúc, nhưng lời em nói chỉ đúng được một nửa, chỗ làm không tốt thì nói nghe một chút, về phần sửa lại mà nói chỉ sợ em không có cơ hội.”

Cố Từ Dư không hề khó chịu, thậm chí còn mỉm cười rất tươi: “Anh hai nói rất đúng, nói cứ như thật vậy, xem ra em thật sự không có cơ hội nói chuyện và thay đổi theo ý mọi người rồi.”

Thấy Cố Từ Dư như vậy, mặt anh hai Cố có hơi âm trầm.

Bất thường, thật sự là bất thường, bộ dạng của Cố Từ Dư như bị quỷ nhập vậy, hoàn toàn không phải con người ngu xuẩn trước kia.

Hôm nay Tiểu Nhu đã cố ý chạy đến nói về việc công ty giải trí Tinh Lộc với anh ta, chẳng lẽ ông già kia thật sự muốn giao công ty giải trí Tinh Lộc kia cho phế vật Cố Từ Dư này?

Cố Từ Dư thấy anh hai Cố như vậy, cô biết nhất định Cố Tâm Nhu đã nói với anh ta.

Cặp cha con gái này thật sự giống nhau như đúc, tâm tư sâu xa...