Chương 28: Cô con gái mới tìm về của nhà họ Lâm

Cố Từ Dư thu hồi ánh mắt dò xét của mình lại.

“Mặc dù nhà họ Cố chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy nhưng vẫn phải có xưng hô cho đúng. Chúng ta đã lớn như vậy rồi, còn có một cái tên, các cháu gái của tôi ơi, các cô cũng nên gọi tôi một tiếng dì nhỏ đi.”

Dứt lời, không quan tâm phản ứng của hai đứa cháu gái đối diện là gì, sau đó Cố Từ Dư lại bổ sung: “Tiếp theo, tình cảm giữa tôi và Nguyên Lạc Sâm rất tốt, cho nên không cần các cháu gái tốt của tôi phải tìm kiếm cơ hội thay dì nhỏ.”

Cố Thanh Vi: “...”

Cố Tâm Nhu: “...”

“A đúng rồi.” Cố Từ Dư như nghĩ đến điều gì đó: “Có một số chuyện phải nói với các cô một chút, có khả năng công ty giải trí Tinh Lộc sẽ do tôi tiếp quản, dù sao với tư cách là người nắm giữ 18% cổ phần của tập đoàn, không thể quậy phá cả ngày được. Là những người phụ nữ ưu tú, hai chuyện này phải tiến hành đồng thời mới được!”

Con số kia được phát âm rất rõ ràng, cô nhấn nhá đặc biệt đọc rõ từng con số, thậm chí còn nhấn mạnh thêm một chút.

“Công ty giải trí Tinh Lộc? Cô đang ảo tưởng hão huyền sao? Công ty giải trí Tinh Lộc là một công ty giải trí có tiềm lực nhất dưới trướng tập đoàn nhà họ Cố, ngay cả ba tôi còn không có quyền tiếp quản, làm sao có thể giao cho cô?”

Cố Thanh Vi cười nhạo, không muốn để ý đến Cố Từ Dư nữa, cô ta trực tiếp đứng dậy, cà phê vẫn chưa uống xong đã quay người rời đi.

Khi nghe thấy Cố Từ Dư nhắc đến công ty giải trí Tinh Lộc, trong lòng Cố Thanh Nhu đột nhiên trùng xuống. Cô ta âm thầm ngước mắt lên nhìn, đánh giá người phụ nữ đột nhiên trở nên xa lạ cực kỳ này một lúc lâu, cảm thấy một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.

Có lẽ... Có lẽ chuyện này có khả năng là sự thật.

Nếu nói như vậy... Cố Tâm Nhu nghĩ vậy thì không thể ngồi yên được nữa, cô ta nhanh chóng đứng dậy rồi đuổi theo hướng Cố Thanh Vi vừa rời đi.

Cố Từ Dư thu hồi ánh mắt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mỗi người đều cố gắng làm việc để sống cuộc sống của chính mình. Mặc dù bây giờ cơ duyên thật tình cờ, cuộc đời cô đã thay đổi sang một hướng mới nhưng cô cũng muốn đi tìm một con đường mới cho bản thân ở phương hướng này.

Tầm mắt của cô tản ra, giống như không có gì có thể thu hút sự chú ý của cô, một loại cảm giác không thể dung hợp với thế giới này, càng nhìn kỹ lại lại có một loại kiên định dứt khoát.

Rất nhanh có một tiếng hét kinh hãi trực tiếp thu hút sự chú ý của cô.

"Cố Tiểu Ngư!"

Cố Từ Dư nhìn thấy một người phụ nữ tung tăng như chim sẻ ngồi bên cạnh ôm lấy mình, có hơi nhức đầu. Không ngờ ra ngoài uống cà phê lại có thể gặp được nữ phụ.

Tính thêm cả hai người kia nữa, tất cả bọn họ ngồi chung trên bàn đỡ đạn.

“Sao cậu lại đến đây?” Vẻ mặt Cố Từ Dư bất đắc dĩ.

“Tại sao tớ lại không thể đến! Cố Tiểu Ngư cậu cũng quá vô tình mà! Lại dám một mình ngồi ở đây uống cà phê ăn sáng, cũng không gọi người thân yêu như tớ đến!”

Vẻ mặt Lâm tri Hiểu oán giận.

“Nhìn cái gì, mấy ngày không gặp đã quên tớ rồi sao?” Lâm Tri Hiểu thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy xua tay.

“...” Hẳn là mấy ngày không gặp, Lâm Tri Hiểu nên không nhận ra Cố Từ Dư mới đúng, tại sao bây giờ lại thờ ơ với những thay đổi của cô.

Cố Từ Dư tạm thời gác chuyện này sang một bên, giơ tay cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó từ từ nói: “Đương nhiên nhận ra, khi còn bé cậu thích nhất là đái dầm mà.”

“...” Mẹ kiếp... Nói cái gì không nói lại nói cái này.

“Quả thật vừa rồi tớ ngồi ở bên kia nhưng không gọi cậu lại, chủ yếu là vì lời nói vừa rồi không được hay cho lắm... Tớ sắp nghẹt thở đến nội thương rồi, chết cười haha. Vừa rồi tớ tận mắt nhìn thấy biểu hiện của hai đứa cháu gái kia của cậu, nguyên một đám vẻ mặt như màu phân, thật sự quá đặc sắc!”

Lâm Tri Hiểu vừa nhắc đến lại không nhịn được mà ôm bụng, không giữ hình tượng ngồi bên cạnh phá lên cười.

“... Lâm Tri Hiểu, giữ hình tượng một chút, đây là quán cà phê, là nơi công cộng.” Cố Từ Dư rất muốn giả vờ như không biết cô ấy.

Mới vừa rồi còn nói khó lắm cô ấy mới có thể chững chạc hơn một chút, không ngờ cô ấy lại lộ nguyên hình ngay lập tức.

Lâm Tri Hiểu kiềm chế mình một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng nhà họ Cố các cậu thật đúng là đang tranh giành 3000 lượng vàng, vừa rồi tớ thấy hai đứa cháu ngoan kia hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu đó. Lúc này tớ lại nghĩ đến phía trên tớ chỉ có một người anh trai thật tốt biết bao...”

Lâm Tri Hiểu nói xong đột nhiên dừng lại.

Cố Từ Dư thấy sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, ánh mắt lóe lên: “Làm sao vậy?”

Lâm Tri Hiểu đột nhiên nói ra một cái tên, giọng điệu mang theo vẻ lạnh lùng chưa từng có: “Lâm Thụy Lạp.”

Nhân vật nữ chính?

Cố Từ Dư khẽ cau mày, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt.

“Qua một thời gian ngắn nữa, nhà của tớ... nhà họ Lâm có tổ chức một bữa tiệc, một bữa tiệc để giới thiệu lại con gái của nhà họ Lâm."

-

Cùng lúc đó, bên ngoài quán cà phê.

Lúc này đèn đỏ ở ngã tư gần đó sáng lên, những chiếc xe đi chậm lại, một chiếc ô tô màu đen nhẵn nhụi, tướng mạo thấp bé tình cờ dừng lại trước mặt.

Có một người đàn ông ngồi trong xe, lúc này cánh tay anh ta tùy ý dán lên cửa sổ xe, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi xe dừng lại, tầm mắt của anh ta đừng lúc nhìn vào quán cà phê Tam Giác. Nhìn xuyên qua bức tường kính trong suốt, ánh mắt của người đàn ông đập vào người ngồi bên cạnh.

Đối phương mang theo một loại khí chất khó tả, có một chút thần bí và khó hiểu. Lớp trang điểm sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái tôn lên gương mặt hết sức rạng rỡ đó.

Lúc này chuyển sang đèn xanh, chiếc xe từ từ khởi động. Nhanh chóng cách xa quán cà phê.

Người đàn ông nhớ lại khuôn mặt rạng rỡ đó, sau đó lắc đầu. Khuôn mặt của người phụ nữ này sao lại có hơi quen thuộc...Có hơi giống tam tiểu thư mê trai nhà họ Cố kia.

Ý nghĩ này thoáng qua, người đàn ông kia nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, giống như vừa rồi không phát sinh chuyện gì.

Người đàn ông trung niên ở cạnh gần đó, ông ta lại nhìn thấy từng cảnh một.

Ngoài mặt ông ta không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Thiếu gia vốn không quan tâm đến bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì, vậy mà lại thất thần vì người phụ nữ kia.