Chương 24: Pha cứu rỗi đi vào lòng đất

Cố Từ Dư nhìn bộ dạng thê thảm của anh giờ phút này, lúc này cô mới muộn màng nhớ lại giả thiết trong nội dung cốt truyện, nhân vật phản diện Nguyên Lạc Sâm sợ tối và không gian kín.

Lúc này cả hai thứ cùng đến khiến anh gần như không thở nổi.

Lúc nhỏ anh có một bóng đen tâm lý rất lớn, nếu tình hình này không được giảm bớt kịp thời, anh có thể sẽ bị sốc mà chết.

Trong lòng Cố Từ Dư đột nhiên có hơi xúc động.

Vừa rồi dưới tình huống như vậy, Nguyên Lạc Sâm vẫn còn có thể quan tâm cô, cô thật sự không nghĩ đến. Dù sao trong nội dung cốt truyện là từ góc nhìn của nữ chính, giai đoạn sau này miêu tả về nhân vật phản diện Nguyên Lạc Sâm không được tốt đẹp cho lắm.

Nhưng trong khoảng thời gian sống chung với Nguyên Lạc Sâm, cô nhìn thấy là thái độ làm việc nghiêm túc của đối phương, sự quan tâm thầm lặng của anh đối với những người thân trong gia đình, thậm chí ngay cả người vợ hờ không có ràng buộc gì với mình như cô cũng được quan tâm giúp đỡ hết lòng.

Cho nên những nội dung cốt truyện trước kia đã ảnh hưởng có định kiến một chiều về Nguyên Lạc Sâm, lúc này nó hoàn toàn bị lật đổ.

Cố Từ Dư đi đến, giơ một tay lên che mắt Nguyên Lạc Sâm.

Sau đó lấy điện thoại mở một đoạn nhạc thư giãn, là một bài nhạc về biển.

Tiếng kêu của hải âu, tiếng sóng vỗ vào bờ biển, còn có tiếng gió biển phần phật thổi qua bên tai như thể mình đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ đó.

Tay của cô gái lạnh như băng cùng với tiếng sóng biển nhẹ nhàng vang bên tai. Nguyên Lạc Sâm cảm nhận được sự mát mẻ trên mắt, mặc dù trước mắt vẫn tối đen như mực nhưng dường như đột nhiên có một ánh sáng trắng yếu ớt lóe lên.

Hơi thở nóng rực không ổn định của anh quấn lấy mùi nước hoa nhàn nhạt của người bên cạnh, mùi tuyết tùng trắng và cỏ vetiver lan tỏa trên mũi.

Sau đó anh nghe thấy Cố Từ Dư ghé sát vào tai anh nhẹ giọng dỗ dành, nhỏ giọng nói: “Lúc này trước mắt anh là một bầu trời xanh thăm thẳm, anh đang đi dạo trên bờ biển, lắng nghe tiếng kêu của hải âu, nhìn sóng biển cuồn cuộn, tâm trạng dần trầm tĩnh lại..."

Giọng cô êm dịu, lại có chút trong trẻo và lạnh lùng. Khi nghe cô nói những lời này anh cảm thấy rất thoải mái. Hô hấp của Nguyên Lạc Sâm dần dần ổn định lại, giọng nói kiên nhẫn và dịu dàng bên tai anh dần chui vào trong đầu, sự bình tĩnh mà trước đó anh chưa từng có được.

Chỗ sâu nhất trong trái tim khẽ xúc động không dễ nhận ra. Thậm chí có thể cảm nhận được lông mi anh khẽ run lên trong lòng bàn tay lạnh như băng của Cố Từ Dư.

Ngay lúc anh đang định nói gì đó, những lời dỗ dành của Cố Từ Dư lại tiếp tục truyền đến.

“Phong cảnh ở bờ biển rất đẹp, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước vài bước. Phía trước cách đó không xa có tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn. Anh vừa quay người lại đã đυ.ng trúng một người đẹp ngực lớn đang mặc bikini! Woa!”

Sau khi nói xong, thậm chí ngay sau đó Cố Từ Dư còn lưu manh huýt sáo, giống như cô rất quan tâm.

Nguyên Lạc Sâm: “...”

Cố Từ Dư đột nhiên chuyển đổi khiến Nguyên Lạc Sâm rất vất vả mới có thể phá vỡ một chút phòng thủ, trong nháy mắt lại bị đóng lại.

Cố Từ Dư nói xong, trong đầu dần hiện ra hình ảnh Nguyên Lạc Sâm vô tình gặp được mỹ nữ ngực lớn, thậm chí có thể tưởng tượng được sắc mặt anh sau đó, nghĩ đi nghĩ lại cô lại tự chọc mình cười.

Sau khi ý thức được, lại cảm thấy phản ứng của Nguyên Lạc Sâm không được đúng lắm, cô lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ tình huống mình tự nghĩ ra để trị liệu không có tác dụng sao? Cũng không phải... Cảm giác tâm trạng của anh đã ổn rồi mà!”

Cô không biết làm thế nào để bình tình của Nguyên Lạc Sâm ổn định lại trong tình huống nguy cấp như vậy, nhưng cô không thể cứ nhìn anh chết thẳng cẳng trước mặt mình được.

Cô chỉ có thể mơ hồ tìm cách xử lý giúp Nguyên Lạc Sâm có thể hòa hoãn, thư giãn một chút.

Bên tai là tiếng lầm bầm thì thầm, khi bàn tay nhỏ bé mát mẻ của Cố Từ Dư đặt lên mắt mình, Nguyên Lạc Sâm thật sự đã từ từ ổn định lại.

Cuối cùng sự đảo ngược đột ngột và chí mạng lúc cuối của cô khiến tất cả quá khứ mà anh không thể khống chế được nghĩ đến đều bị tan biến, hơn nữa nó mạnh như vũ bão nhanh chóng xông và đầu anh.

Nguyên Lạc Sâm vẫn im lặng không lên tiếng, cũng không có động tác nào khác, không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Nhưng bộ dạng này của anh trong mắt Cố Từ Dư lại biến thành một người sắp chết.

Cô lại càng hoảng sợ cũng không dám buông tay, chỉ bối rối gọi: “Này, Nguyên Lạc Sâm! Anh đừng từ bỏ như vậy! Này, này, anh đừng dọa tôi!”

Càng nói cô càng hoảng sợ, giọng nói của cô run hơn trước một chút.

Nguyên Lạc Sâm bị cô làm cho đau đầu, chỉ có điều anh cũng không cảm thấy phiền. Đang định mở miệng để cho người phụ nữ này im lặng một chút, khoảnh khắc tiếp theo nửa người anh bị ôm vào.

Một bàn tay ấm áp đặt trên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về. Mùi nước hoa nhàn nhạt càng thêm nồng đậm.

Cơ thể Nguyên Lạc Sâm cứng đờ, hô hấp chậm lại. Thậm chí anh còn có thể rõ ràng cảm nhận được chỗ không thể chạm vào của Cố Từ Dư, nhất thời lỗ tai anh đỏ lên, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như trước nhưng bàn tay phía dưới lại vô thức nắm chặt thành quyền.

Khoảnh khắc tiếp theo, thang máy lại rơi mạnh xuống, bởi vì tư thế và xung lượng ban đầu, Cố Từ Dư trực tiếp ngã lên người Nguyên Lạc Sâm.