Chương 23: Sự cố thang máy

“Anh đã làm việc xong thì chúng ta về nhà sớm một chút, có lẽ Nguyên Lâm ở nhà đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi.”

Cố Từ Dư nói xong thì cầm túi của mình trên ghế sô pha bên cạnh lên, đi đến cửa trước rồi đứng ở đó chờ anh.

Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn cô.

Cô dựa vào cửa kính, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cô bình tĩnh, có chút bất cần nhưng lại ngoan ngoãn đứng bên cửa đợi anh về.

Có cảm giác không giống lúc trước.

Từ buổi tối ký kết thỏa thuận ly hôn hôm đó, anh lập tức nhìn ra người trước mặt này không phải Cố Từ Dư trước kia.

Tuy anh không tin vào quỷ thần, nhưng sau khi tiếp tục điều tra theo dõi, giám sát, tất cả đều chứng minh người trước mặt anh này thật sự đã thay đổi trái tim.

Ban đầu, anh chỉ cảm thấy hợp tác với Cố Từ Dư hiện tại hợp lý và dễ dàng hơn một chút, nhưng bây giờ có vẻ một số điều anh không chú ý đến đã từng chút từng chút thay đổi.

Ánh mắt lóe lên như có ẩn ý nào khác, có lẽ là tình cảm ràng buộc mà chính anh không phát hiện ra.

Nguyên Lạc Sâm sắp xếp lại tài liệu, dọn dẹp đơn giản một chút rồi đi ra ngoài.

“Đi về.”

Cố Từ Dư cong môi khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tuyệt, điển trai kia rồi bước ra ngoài trước.

-

Lúc này, hầu như tất cả đèn trong tòa nhà đều đã tắt, tối đen như mực. Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi ở phía trước, trong con người hiện lên một cảm xúc khác thường.

Cảm xúc là lạ, chưa bao giờ có.

Không bị kiểm soát, nhưng lại ấm áp khó có được.

Hai người từ từ đi đến khu vực thang máy, nhưng khi đến trước thang máy, bước chân Cố Từ Dư đột nhiên dừng lại.

Nguyên Lạc Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái.

“Tại sao tôi lại có cảm giác có người đi theo chúng ta? Ảo giác sao?”

Cố Từ Dư quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng cũng không nhìn thấy cái gì.

Lúc này từ trên xuống dưới công ty gần như không có ai, khắp toàn nhà trống rỗng, trong lòng Cố Từ Dư đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, vô thức đi sát vào Nguyên Lạc Sâm một chút.

“Nếu biết sợ, vậy thì lần sau không cần đợi nữa.”

Nguyên Lạc Sâm nhìn vào cánh tay hai người gần như dính vào nhau, nhíu mày nhưng anh không bảo cô đi xa ra, chỉ nói một câu mập mờ như vậy khiến người ta không hiểu ý của anh.

“Nếu anh có thể học được cách không khiến mọi người lo lắng thì tôi còn phải đợi anh đến lúc muộn như vậy mới về được sao?”

Cố Từ Dư hừ lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ chính nghĩa, cảm thấy dì Lâm và Nguyên Lâm ở nhà phải chịu bất công nhưng cơ thể cô vẫn dính sát vào Nguyên Lạc Sâm, giống như có một con quái vật đáng sợ nào đó từ bên ngoài có thể xông vào bất cứ lúc nào.

Nguyên Lạc Sâm bị lời này của cô làm cho nghẹn họng, lại không biết nói lại thế nào, gương mặt lạnh lùng nắm lấy tay Cố Từ Dư rồi kéo cô vào trong thang máy.

"Kiềm chế chút đi... Lão đại bá đạo! Đừng tùy tiện diễn các động tác của nam chính trong phim thần tượng... Anh làm như vậy sẽ gây ra rắc rối đó!” Cố Từ Dư lảo đảo suýt chút nữa ngã vào người bên cạnh.

“...” Nguyên Lạc Sâm vì bị mấy câu của cô làm cho tức giận, thái dương anh giật giật.

"Câm miệng." Anh giơ tay bấm tầng B đến bãi đậu xe.

Thang máy từ tầng 36 đi xuống tầng 1, thang máy trong tòa nhà này có không gian rộng rãi, bên trong đèn sáng trưng, là không gian kín, Nguyên Lạc Sâm đứng bên cạnh luôn tỏa ra khí lạnh, lúc này Cố Từ Dư không còn hoảng hốt như lúc trước nữa.

“Tuy tính cách của anh không được tốt lắm nhưng vẫn có cảm giác rất an toàn.”

Cố Từ Dư buông bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, sau đó giơ tay lên vỗ vào vai anh, với vẻ mặt "tôi coi trọng anh".

Nguyên Lạc Sâm im lặng, cũng không mong đợi miệng cô có thể nói gì đó dễ nghe.

Chỉ có điều sau khi Cố Từ Dư nói lời này, ầm một tiếng, thang máy đột nhiên bị trục trặc, nhanh chóng rơi xuống.

Trong lòng Cố Từ Dư đập lỡ một nhịp, cơ thể cô mất trọng lượng, không khống chế được mà ngã xuống.

Ngay sau đó, thang máy đột nhiên tối om.

Ngay lúc Cố Từ Dư đang cố gắng đứng thẳng để người ổn định lại, đột nhiên có ai đó nắm lấy cổ tay cô.

Dựa vào lực này, cuối cùng cô cũng định hình lại được.

Nguyên... Nguyên Lạc Sâm.

“Hai tay ôm lấy cổ, đầu gối co lại, bây giờ cô bám sát vào bức tường phía sau cô." Giọng nói của Nguyên Lạc Sâm có hơi run rẩy, mỗi một câu lọt vào tai Cố Từ Dư đều rất rõ ràng.

Lúc anh nói đến đây, tay anh đồng thời đưa ra bấm tất cả các nút trên mỗi tầng của thang máy. Tuy lúc này tòa nhà gần như không có ai, nhưng đó vẫn là cách phòng ngừa chuyện đột nhiên xảy ra.

Mặc dù Cố Từ Dư biết cách tự cứu thang máy mà anh nói, nhưng trong thời gian khẩn cấp này, anh cố gắng hết sức để tỉnh táo như vậy dường như khiến Cố Từ Dư an tâm không ít.

Tình huống trước mắt có chút tệ, thiết bị gọi điện không phản hồi lại.

Chỉ là sự bình tĩnh mà Nguyên Lạc Sâm cố gắng thể hiện ra ngoài bằng lời nói khiến trong lòng Cố Từ Dư đột nhiên bình tĩnh lại.

Làm theo các bước mà Nguyên Lạc Sâm đã nói, nghe theo từng bước một.

Thang máy nhanh chóng rơi xuống trong một thời gian ngắn, nó đột nhiên dừng lại ở một tầng nào đó.

Nhưng đáng tiếc cửa thang máy không thể mở được.

“Nguyên Lạc Sâm? Anh... Anh có thể chịu đựng được sao?”

Cố Từ Dư cau mày mở đèn điện thoại lên, soi qua. Sắc mặt anh rất kém, lúc này không nhìn thấy vẻ lãnh đạm và thờ ơ thường ngày. Trên trán anh toát mồ hôi lạnh, dường như anh đang đắm chìm trong nỗi đau cực lớn.

Mấy lời vừa rồi dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của anh.

Nguyên Lạc Sâm không lên tiếng, anh hơi dựa vào thang máy, hai tay chống lên chân cố gắng kéo chúng lại nhau.

Mái tóc trên trán toán loạn, che đi một phần đôi mắt của anh.