Chuyến đi này thực sự có chút "chấn động", sau khi được tẩy rửa trước nhiều ánh mắt kinh ngạc, cuối cùng Cố Từ Dư cũng đến phòng làm việc của Nguyên Lạc Sâm.
Sau khi gõ cửa đi vào, Nguyên Lạc Sâm vẫn đang giải quyết công việc chính thức.
Ai ôi, anh thực sự là một người nghiện công việc. Thấy anh hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến mình, Cố Từ Dư tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống.
Cũng không làm phiền đến anh, chỉ lấy một tờ tạp chí tài chính trên bàn, chán nản lật xem.
Thời gian trôi qua, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại nhưng ánh đèn trong văn phòng vẫn sáng trưng.
Nguyên Lạc Sâm lùi lại sau đống tài liệu, anh nghiêng người vận động gân cốt, nhưng khi anh vừa đứng dậy, một bóng người đã xuất hiện trước mặt anh.
Cố Từ Dư co ro ở ghế sô pha bên cạnh, trong tay cô ôm một cuốn tạp chí tài chính nhàu nát, hô hấp đều đều, nằm đó ngủ.
Nguyên Lạc Sâm hơi sửng sốt, khóe miệng hơi xong lên: "...".
Sau khi im lặng một lúc, anh đi đến bên cạnh Cố Từ Dư, đôi môi khẽ mở, vừa định đánh thức Cố Từ Dư, nhưng khi tầm mắt rơi xuống bọng mắt xanh đen của cô, anh lập tức dừng lại.
Ánh sáng phản chiếu trên hàng mi cong của Cố Từ Dư, tạo thành một cái bóng. Dường như có một hơi ấm không thể cảm nhận được đang lan tỏa trong không khí.
Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào hàng lông mi kia, trong mắt anh lóe lên một cái gì đó, một lúc lâu sau anh mới đưa tay ra.
Nhưng đúng lúc này, phịch một tiếng.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hai tay Nguyên Lạc Sâm run lên, vô thức dừng sức.
"Boss, tôi nghe nói có một người phụ nữ tới..."
Trợ lý Lâm hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy tay của sếp mình sắp chạm vào mặt người phụ nữ nằm trên sô pha, anh ấy sững sờ tại chỗ.
Trước khi Nguyên Lạc Sâm có thể nói bất cứ điều gì, Cố Từ Dư đã khịt một tiếng, cô đang ngủ bị đau mà tỉnh lại.
"Con mẹ nó, ai nhổ lông mi của tôi!"
Nguyên Lạc Sâm nắm chặt "chứng cớ phạm tội" trong tay: "..."
Khóe miệng trợ lý Lâm giật giật, cuối cùng lại vô tình đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Với tính cách của người kia, anh ấy không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cố Từ Dư đột nhiên ngồi dậy, hai mắt đầy lửa giận, hung dữ trừng mắt nhìn Nguyên Lạc Sâm.
Nguyên Lạc Sâm: “...”
Vừa rồi anh còn nhìn thấy trên lông mi kia có một viền trắng, Nguyên Lạc Sâm cũng không biết rốt cuộc lúc ấy anh bị làm sao hay là bị ma quỷ ám ảnh mà nhìn qua đó, cho nên bị cái mi giả kia thu hút khiến toàn thân khó chịu.
Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà giơ tay ra định lại đè lại cái góc bị nhô lên kia, đâu ngờ lý này trợ lý lâm đột nhiên xông vào.
Vốn là lần đầu tiên Nguyên Lạc Sâm làm chuyện này, nhất thời không để ý, động tác tay dừng lại, bởi vì anh bị “bắt tại trận.”
Nguyên Lạc Sâm nắm tay lại, miệng khẽ ho một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
“Xin lỗi.” Giọng nói trầm thấp, rất lạnh lùng nhưng lại có thể thấy rõ ngữ điệu không thuần thục trong giọng điệu kỳ quái kia.
Vành tai Nguyên Lạc Sâm không khống chế được mà đỏ lên, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo có chút rực rỡ.
Anh như vậy khiến Cố Từ Dư nhất thời không biết rốt cuộc mình phải làm như thế nào. Thái độ khi nói xin lỗi của anh quá nghiêm túc, hơn nữa còn có vẻ mặt như vậy thật sự khiến người ta không thể tức giận được. Dường như cơn giận có lớn hơn nữa cũng có thể tiêu tán ngay lập tức.
Cố Từ Dư thở dài, tùy tiện vẫy tay. Thuận tay gỡ bỏ mi giả trên mắt còn lại xuống, lấy cái còn lại từ tay Nguyên Lạc Sâm rồi ném chúng vào thùng rác.
“Được rồi được rồi.” Cố Từ Dư phủi tay.
“Tại sao lại phải dán cái này lên mắt.” Nguyên Lạc Sâm rất khó hiểu.
“Cho đẹp!” Cố Từ Dư trừng mắt.
“Cô không dán cái này cũng đã đẹp rồi.”
Sau khi dán lên thì rất kỳ quái, Nguyên Lạc Sâm thẳng thắn nói. Lời này không giống như khích lệ nhưng nghe cũng khiến người ta rất thoải mái.
Cố Từ Dư mỉm cười, nghiêng người về phía trước: “Anh rất biết nói chuyện đấy, có thể nói thêm vài lời nữa.”
“...” Nguyên Lạc Sâm.
Thật đúng là được một tấc lại tiến một thước.
Lúc này ngoài trời đã tối đen, Cố Từ Dư đứng dậy rồi sửa sang lại quần áo: “Nhìn bộ dạng của anh như vậy, cuối cùng cũng làm xong việc rồi sao?”
Nguyên Lạc Sâm dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói: “Ừm.”
Công việc làm không thể hết, chỉ có điều ngày thường không có ai khác trong văn phòng, sau khi anh tỉnh táo lại trời cũng đã tối đen rồi, hôm nay, hiếm khi anh không muốn tiếp tục làm việc nữa.
“Là dì Lâm gọi cô tới đây sao?” Nguyên Lạc Sâm khẽ ho một tiếng, có chút mất tự nhiên chuyển chủ đề.
“Nếu không thì sao? Tôi là vợ trên danh nghĩa còn có thể đến chỗ anh sao? Tuy là ghế sô pha trong văn phòng anh rất dễ ngủ, nhưng nằm trên giường của mình không phải tốt hơn sao?"
Cố Từ Dư có chút cảm giác chưa tỉnh ngủ sau khi bị người khác đánh thức.
Sau khi nói xong đi đến đi lui một vòng, duỗi lưng giãn gân cốt một cái sau đó nói một câu đánh giá khách quan: “Nhưng văn phòng này của anh rất lớn, ghê sô pha cũng rất dễ ngủ.”
“Cô quả là một người co được dãn được.” Nguyên Lạc Sâm liên tục dò xét cô, trầm tư một chút rồi nói.
Co được dãn được có thể dùng như vậy sao? Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật, cảm thấy tên này không phải đang phát triển theo hướng kỳ lạ trong vô thức.
Tuy nhiên, Cố Từ Dư nghĩ đến việc hôm nay tình cờ nhìn thấy Phó Thế Yên, ánh mắt nhìn quanh người Nguyên Lạc Sâm, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng kỳ diệu.
Chỉ cần thực hiện bước đầu tiên, có thể mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ đến không ngờ. Các nhiệm vụ liên quan đến cô cũng sẽ được hoàn thành nhanh chóng theo xu thế đi lên.
Bất kể là cái thỏa thuận mà cô ký với Nguyên Lạc Sâm trước đó hay những kế hoạch của cô dự định hoàn thành sau này, cô đều cần phải thiết lập một mối quan hệ tốt với anh chàng lạnh lùng này.
Nhưng kết hoạch này phải thực hiện từng bước một.