Tống Ngọc Thu bị cơn đau đánh thức, ngoài cơn đau đầu do say rượu ra, còn một loạt cơn đau về thể xác, giống như vừa bị ô tô cán nát qua, lại giống như đang đấm bốc với ai đó rồi bị đánh khắp người, đặc biệt là cơn đau rát ở bộ phận không thể miểu tả được kia.
Đầu óc Tống Ngọc Thu một mảnh hỗn loạn, cùng với ký ức rời khỏi quán bar hôm qua đoán chừng có phải bản thân đã cùng Yên Thời Sở đánh nhau.
Cậu hiện tại một chút cũng không muốn động đậy, chỉ muốn tìm một nơi đào hố chôn bản thân xuống.
Nhưng khi Tống Ngọc Thu lấy lại bình tĩnh xong mới muộn màng nhận ra bản thân không mặc quần áo, còn có một cánh tay đang đặt ngang trên ngực mình.
Đây là cánh tay của đàn ông.
Tống Ngọc Thu sợ đến mức vội vàng quay lại xem là yêu diễm tiện hóa nào đã chiếm tiện nghi của mình.
Kết quả là lần nữa quay đầu lại lần nữa khiến cậu muốn chết ngay tại chỗ.
Sao có thể là Yên Thời Sở được?
Yên Thời Sở sao lại bò lên giường của cậu?
Hai vấn đề này còn chưa kịp nghĩ xong, Tống Ngọc Thu lại nhịn đau muốn đá Yên Thời Sở lăn xuống giường, nhưng khi anh vừa duỗi chân ra thì sau lưng truyền đến một trận đau xé, khiến Tống Ngọc Thu phải há hốc mồm nuốt ngụm khí lạnh, giây tiếp theo, Tống Ngọc Thu rõ ràng cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng theo động tác vừa nãy chảy ra từ bộ phận kia.
Trong tình huống này dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được thứ vừa chảy ra đó là gì.
Sắc mặt của Tống Ngọc Thu càng trở nên khó coi, nỗi đau thể xác cùng đả kích tinh thần khiến Tống Ngọc Thu hận không thể xé xác Yên Thời Sở ra làm nghìn mảnh.
Tống Ngọc Thu càng nghĩ càng càng nuốt không trôi cục tức này, thế là bèn cầm lấy tay của Yên Thời Sở dùng lực cắn thật mạnh lên cánh tay của đối phương.
“Đậu Đậu, đừng cắn.” Nói nhảm xong, Yên Thời Sở quay người ôm Tống Ngọc Thu vào trong ngực, thậm chí còn dùng một tay vuốt tóc Tống Ngọc Thu.
Nếu như cậu nhớ không nhầm Đậu Đậu là một con chó chăn cừu Đức được Yên Thời Sở nuôi, vậy nên Yên Thời Sở tình cảm coi cậu thành một con chó ngốc nghếch.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Thu lần nữa tóm lấy tay của Yên Thời Sở dùng lực cắn xuống thật mạnh.
Yên Thời Sở bị Tống Ngọc Thu cắn cho tỉnh dậy, hắn đau đến hít một hơi mạnh, Tống Ngọc Thu cũng không vì hắn tỉnh lại mà buông tha, ngược lại cắn còn mạnh hơn lúc nãy.
Qua một lúc lâu Tống Ngọc Thu mới nhả ra, còn trên cánh tay của Yên Thời Sở có hai hàng dấu răng vô cùng rõ mắt, thậm chí còn bị rách da.
Tống Ngọc Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút cho lão tử.”
Nếu không phải quá đau không dám dùng lực quá mạnh, cậu thật sự muốn đá tên cẩu nam nhân này một đạp xuống giường.
So với con thịnh nộ của Tống Ngọc Thu, Yên Thời Sở lại trông rất bình tĩnh, nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
“Lão tử không cần cậu chịu trách nhiệm, mau cút đi, sau này tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi gặp cậu lần nào sẽ đánh cậu lần đó.”
Yên Thời Sở trầm mặc, hắn biết lúc này không nên chọc tức Tống Ngọc Thu, nhưng hắn vẫn không yên yên tâm: “Tôi giúp cậu gọi bác ỹ tới xem xem, chỗ đó của cậu cũng nên cần bôi thuốc.”
Yên Thời Sở vẫn nhớ những chuyện xảy ra đêm qua, mặc dù hắn uống hơi nhiều nhưng không phải uống liên tục, hắn nhớ rất rõ mình cùng Tống Ngọc Thu đã làm những chuyện vô cùng hoang đường dưới tác dụng của rượu, nhớ đến Tống Ngọc Thu chủ động hôn mình, mới đầu hắn cũng từ chối nhưng lúc sau mọi chuyện đã đi đến mức không thể kiểm soát được.
Tống Ngọc Thu trực tiếp cầm gối ném lên người Yên Thời Sở: “Cậu cảm thấy bộ dạng của tôi bây giờ còn chưa đủ mất mặt đúng không, còn muốn gọi thêm người tới để vây xem lão tử sao?”
Cũng không trách Tống Ngọc Thu tức giận đến vậy, đổi lại là người khác bị tình địch đè dưới thân cũng không vui vẻ gì, huống hồ lại là người được nuông chiều từ nhỏ như Tống Ngọc Thu.
Sự tình đã đến mức này, Yên Thời Sở cảm thấy nếu mình còn tiếp tục đần ra ở đây Tống Ngọc Thu sẽ làm ra những chuyện điên khùng hơn, đành đứng dậy mặc lại quần áo.
Lúc chuẩn bị rời đi hắn nhìn sang Tống Ngọc Thu đang dùng chăn trùm kín mít người trên giường, nói: “Nhớ mua thuốc về bôi, không khỏe thì nhất định phải đi bác sĩ. Cần người chịu trách nhiệm lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
“Chuyện tối hôm qua cậu tốt nhất nên giấu kĩ trong bụng chôn theo hũ tro cốt của cậu, nếu như để người thứ ba biết được cậu không xong với lão tử đâu.”
“Yên tâm, chỉ cần cậu không nói, thì sẽ không có người thứ ba biết được.”
Qua vài giây sau Yên Thời Sở mới xoay người rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tống Ngọc Thu mới kéo chăn ra thở giận dữ.
Sau khi bình tĩnh lại, kí ức về đêm qua nháy mắt ùa về, dưới ảnh hưởng của rượu cậu đã nhầm Yên Thời Sở thành Chu Thần Dật, Tống Ngọc Thu sắp bị chính mình làm cho tức chết rồi.
Nằm trên giường chừng mười phút Tống Ngọc Thu mới cẩn thận lật người xuống giường, cậu muốn đến phòng tắm gội rửa, đem thứ Yên Thời Sở bắn bên trong móc ra ngoài.
Nhưng chỗ đó đau như vậy cũng biết có xuống tay nổi không.
Vì cơ thể đau đớn, Tống Ngọc Thu đã trải nghiệm được cảm giác nhấc một bước cũng khó khăn, sớm biết như vậy lúc nãy cắn Yên Thời Sở cậu đã không sớm nhả ra rồi, đúng là lỗ to mà.
Tắm rửa xong, Tống Ngọc Thu cảm thấy bản thân đã đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, chỗ đang đau vẫn còn đau, đặc biệt là nơi phía sau kia, thậm chí còn không dám chạm vào.
Cũng không biết đời sống cá nhân của Yên Thời Sở như thế nào, vạn nhất đem thứ bệnh gì đó truyền nhiễm cho cậu thì phải làm sao đây? Hai vấn đề này cậu cần phải tìm người để nghe ngóng mới được.
Sau khi từ buồng tắm đi ra Tống Ngọc Thu vội gọi điện cho Đường Thiếu Khang.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tống Ngọc Thu vội vàng nói: “Giờ cậu nhanh chóng gọi một chiếc xe chở tôi ra sân bay.”
Đường Thiếu Khang nói: “Tối qua sau khi xong việc tôi có đến tìm cậu nhưng nghe mọi người nói cậu bị Yên Thời Sở đưa đi rồi, các cậu không đánh nhau đấy chứ?”
Nếu không phải đang nhờ vả Đường Thiếu Khang, Tống Ngọc Thu thật muốn lập tức ngắt cuộc gọi, nhưng không ngờ rằng người đưa cậu đến khách sạn này lại là Yên Thời Sở.
“Tôi thà rằng cùng hắn đánh nhau.”
Nghe thế, Đường Thiếu Khang đầu dây bên kia thở dài một hơi: “Không đáng nhau là may rồi, nghe nói cậu uống đến sấp mặt, cậu với Yên Thời Sở mà đánh nhau e rằng đánh không lại hắn, có điều tôi rất hiếu kì, quan hệ của hai người không phải như nước với lửa sao? Sao hắn có thể đưa cậu đi rồi lại để Chu Thần Dật một mình ở đây chứ?”
Tống Ngọc Thu nghiến rắng nghiến lợi nói: “Dù tôi với hắn không đánh nhau nhưng lại xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn đánh nhau rồi đây.”
Lời của cậu lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của Đường Thiếu Khang: “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy? Thế này đi, giờ tôi đang rảnh, cậu đang ở khách sạn nào tôi sẽ đích thân tiễn cậu ra sân bay.”
“Cậu tuyệt đối đừng đến đây, nếu cậu mà đến thì chúng ta không cần làm bạn nữa.” Cậu không muốn để Đường Thiếu Khang trông thấy bộ dạng khốn khổ bây giờ của mình, vừa tắm xong liền soi gương khắp cổ và cánh tay của cậu đều là dấu hôn của cẩu nam nhân kia để lại.
Miệng Yên Thời Sở cũng không lớn, không biết sao lại có thể để lại dấu lớn như vậy trên người cậu, Đường Thiếu Khang tới đây dù không nói nhưng chắc cũng tưởng tượng được viễn cảnh xảy ra đêm qua tại căn phòng này.
Đường Thiếu Khang nghe thấy được tính nghiêm trọng của sự việc, từ khẩu khí của Tống Ngọc Thu cũng biết được lúc đó cậu ta tức giận thế nào, những lúc thế này Đường Thiếu Khang thấy đừng nên gây thêm rắc rối thì hơn.
“Vậy cậu gửi ví trí khách sạn qua wechat đi, tôi giúp cậu gọi xe đến.”
“Ừa” Đáp lời xong Tống Ngọc Thu liền tắt cuộc gọi đi.
€€€€
Tống Ngọc Thu trở về căn phòng làm việc trên công trường.
Dù đã qua rất lâu nhưng đi tới đi lui đường dài nên chỗ đó vẫn còn rất đau, đi đường tập tà tập tễnh người qua đường còn tưởng cậu vừa mới đánh nhau một trận inh ỏi xong, dùng ánh mắt quái dị nhìn sang rồi tránh xa cậu.
Tống Ngọc Thu cũng biết cần phải mua thuốc bôi, nhưng bị đau ở nơi đó có đến tiệm thuốc thì cũng không tiện để người họ lấy cho cậu được, trong lòng nghĩ hay là nằm vài ngày để nó từ từ lành lại, dù sao cũng không chết được.
Không lâu sau, Tống Ngọc Thu nhận được một tin nhắn từ dãy số lạ, nội dung tin nhắn nhắc cậu nhớ đi mua thuốc.
Chửi rủa rống lên một tiếng, Tống Ngọc Thu lập tức kéo dãy số kia cho vào danh sách đen.
Tống Ngọc Thu thậm chí hoài nghi rằng liệu Yên Thời Sở gửi cho cậu tin nhắn kia là để khoe khoang với cậu.
Người cậu thích là Chu Thần Dật, nhưng sau khi chuyện đêm qua xảy ra Tống Ngọc Thu không biết sau này nên đối mặt với Chu Thần Dật thế nào, đoán chừng đêm qua Yên Thời Sở và cậu đều giống nhau, tưởng đối phương là Chu Thần Dật.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Thu bỗng khóc không ra nước mắt, nhanh chóng đăng tin lên vòng bạn bè: Sau này đừng tìm tôi uống rượu nữa, nếu còn uống rượu thì tôi là con chó.
Chưa đầy một phút sau, dòng tin trên vòng bạn bè đều là mấy câu phản hồi |gâu gâu gâu|.
Chuyện xảy ra lần này đã gây nên một đả kích cực lớn cho Tống Ngọc Thu, cũng rất hối hận vì mục đích thối của mình, dù đã chuốc say được người ta nhưng tiểu hoa cúc của cậu cũng bị gieo thóc, điều này công bằng ở đâu.
Cũng nghĩ không ra, Yên Thời Sở dựa vào đâu mà nghĩ cậu cần hắn chịu trách nhiệm, đường đường là một đại nam nhân thì cần chịu trách nhiệm sao?
Căn bản là không cần.
Tống Ngọc Thu muốn đi Châu Phi đào quặng, muốn rời xa đất nước thị phi này.
Bên này, Yên Thời Sở đang mở cuộc họp nhìn thấy tin nhắn gửi đi bặt vô âm tín, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Xem ra Tống Ngọc Thu sẽ không thành thật đi mua thuốc rồi.
Nhân viên phía dưới nhìn thấy biểu tình của Yên Thời Sở thay đổi cũng trở nên cẩn thận rón rén lại, ngay cả nhân viên đang báo cáo công việc cũng ngừng hẳn.
Yên Thời Sở không nghe thấy âm thanh, thấp giọng nói: “Đọc tiếp đi.”
Nghe vậy, nhân viên kia lại tiếp tục báo cáo công việc.
……
Tống Ngọc Thu nằm trên giường, muốn ngủ nhưng lại không vào giấc.
Cậu hối hận trước đó đã để Yên Thời Sở đi dễ dàng như vậy, cậu đáng lẽ phải dạy cho Yên Thời Sở một bài học mới phải.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng, đều không thể để cậu bây giờ đi tìm Yên Thời Sở lấy lại công đạo được.
Nghĩ rồi Tống Ngọc Thu đổi tên wechat thành Đa Sự Chi Thu (Thu nhiều câu chuyện =>>>), cha cậu đáng lẽ ra phải đặt tên cậu là Tống Ngọc Đông hay Tống Ngọc Hạ, như vậy thì chuyện đêm qua sẽ không sảy ra nữa rồi.
--------------------------------------------------------------------------------
Hết chương 3! Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ <3