Chương 2: Nông Nổi

Tống Ngọc Thu lắc lư ly rượu trong tay, âm trầm hỏi Đường Thiếu Khang: “Cậu nói xem, tửu lượng của Yên Thời Sở ra sao?”

Đường Thiếu Khang hoài nghĩ nhìn Tống Ngọc Thu, nói: “Này sao tôi biết được, tôi cũng chưa đọ rượu với hắn bao giờ, có điều cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi cũng chưa từng uống rượu với hắn ta.” Tống Ngọc Thu vừa nhìn về phía Yên Thời Sở cách không xa vừa nói: “Thế nhưng hôm nay có thể thử xem.”

Đường Thiếu Khang: “Cậu muốn chuốc say hắn? Có điều tôi phải nhắc cậu một câu, những người thường hay ra ngoài giao du như bọn họ bình thường tửu lượng không quá kém, ít ra cho đến giờ thì tôi vẫn chưa nghe nói có ai chuốc say được Yên Thời Sở.”

Nghe thấy vậy, Tống Ngọc Thu đầy tự tin nói: “Vậy hôm nay để bổn thiếu gia cho hắn mở rộng tầm mắt.”

Đường Thiếu Khang đã biết Tống Ngọc Thu muốn làm trò gì, vội kéo Tống Ngọc Thu đã đứng dậy, nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà làm loạn, đừng để đến lúc đó chưa chuốc say được Yên Thời Sở mà bản thân đã say lăn lê lết.”

Tống Ngọc Thu lại nói: “Tửu lượng của tôi cậu còn không rõ sao? Dù cho Lý Thái Bạch có sống lại cũng phải gọi tôi một tiếng đại ca.”

Tự tin như vậy, ngông cuồng như vậy.

Nghe Tống Ngọc Thu hào ngôn tráng ngữ, Đường Thiếu Khang cũng biết không ngăn được đối phương, đành phải buông tay, dù sao hắn cũng ở đây, cho dù Tống Ngọc Thu thật sự uống say sấp mặt cũng có thể đưa người trở về khách sạn, hơn nữa Tửu lượng của Tống Ngọc Thu quả thật không tệ.

Đường Thiếu Khang nhìn chằm chằm theo Tống Ngọc Thu đi đến cạnh Yên Thời Sở, thở dài một hơi sau đó quay người cùng đối phương bên cạnh tám chuyện.

Mọi người trong hộp bar đều quen biết nhau, tất cả họ đều biết chuyện Tống Ngọc Thu và Yên Thời Sở lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng khi lớn lên lại không đối phó nhau.

Vậy nên khi có người nhìn thấy Tống Ngọc Thu cầm hai ly rượu đi đến trước mặt Yên Thời Sở không ngăn được hiếu kì Tống Ngọc Thu sẽ hát bài nào, lũ lượt đám đông thành quần chúng ăn dưa.

Tống Ngọc Thu như có như không cười nhìn Yên Thời Sở, giây tiếp theo đã đổi thành bộ dạng ôn hòa với Chu Thần Dật, nói: “Thần Dật, tôi muốn cùng Yên Thời Sở nói chuyện riêng, hay là cậu tám chuyện với người khác trước đi?”

Nghe thế, Chu Thần Dật không yên tâm nhìn Yên Thời Sở, người này lại nói: “Không sao.”

Chu Thần Dật hiểu được ý của Yên Thời Sở, mới nói: “Vậy hai người có chuyện gì cứ đang hoàng mà nói, tuyệt đối đừng có làm loạn, hôm nay là sinh nhật tôi coi như là nể mặt mũi của tôi.”

Yên Thời Sở gật gật đầu, tỏ ý Chu Thần Dật cứ yến tâm, Tống Ngọc Thu cũng tỏ ý cười cười với Chu Thàn Dật ý nói bản thân sẽ không làm loạn.

Đợi đến khi Chu Thần Dật đã đi xa, Tống Ngọc Thu đưa ly rượu cho Yên Thời Sở: “Cùng tôi uống vài ly được chứ?”

Yên Thời Sở cúi đầu rũ mắt nhìn ly rượu Tống Ngọc Thu đưa đến, chần chừ một lúc mới hỏi: “Tìm tôi có việc?”

Tống Ngọc Thu giãn mặt cười nói: “Tìm cậu uống rượu tính là có việc không?”

Yên Thời Sở biết Tống Ngọc Thu không phải đến gặp mình, cũng không biết bây giờ trong lòng đối phương đang đang đánh chủ ý gì, hắn nhận ly rược Tống Ngọc Thu đưa đến, không nói hai lời liền một hơi uống hết.

Tống Ngọc Thu ngẩn ra một giây, Yên Thời Sở không cho cậu mặt mũi, không nghĩ đến đối phương lại dứt khoát như vậy, cậu cũng nhẹ nhàng ngửa đầu đem ly rượu của trong tay uống cạn.

Giây tiếp theo Tống Ngọc Thu lại nói: “Uống hết một ly thật không thú vị, nào, chúng ta tìm một chỗ ngồi rồi từ từ uống.”

Nói xong, Tống Ngọc Thu tìm thấy một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.

Yên Thời Sở không từ chối, trực tiếp ngồi cạnh Tống Ngọc Thu.

Thấy Yên Thời Sở đã ngồi xuống, Tống Ngọc Thu đẩy chiếc cốc có xúc xắc đến trước mặt Yên Thời Sở, hỏi: “Biết chơi thứ gì? Hả? Nói lớn lên?”

Ánh mắt của Yên Thời Sở nhìn xuống cốc xúc xắc, nói: “Gì cũng không biết, cậu dạy tôi đi.”

Nghe được câu trả lời của Yên Thời Sở, Tống Ngọc Thu rất vui, ánh mắt nhìn Yên Thời Sở như nhìn một con cừu béo đang chờ bị làm thịt, sau đó bắt đầu giải thích cho Yên Thời Sở cách chơi trò hai viên xúc xắc.

Yên Thời Sở lúc còn đi học là một học bá, nghe Tống Ngọc Thu giảng một hồi đã biết chơi.

Đương nhiên, Tống Ngọc Thu cũng lộ ra sự hào phóng, nói: "Dù sao cậu cũng là lần đầu tiên chơi, để tránh cho người khác nghĩ rằng tôi bắt nạt cậu, trước tiên thử chơi vài ván, đợi sau khi cậu thật sự hiểu rõ rồi người chơi thua phải uống nửa ly."

Yên Thời Sở từ chối ý tốt của Tống Ngọc Thu: “Không cần, trực tiếp chơi luôn đi.”

Tống Ngọc Thu có chút sửng sốt, sau lại cười nói: “Nếu đã không cần, vậy bắt đầu đi.”

Nói xong, cả hai đồng thời lắc cốc xúc xắc trên tay, những người ngồi bên cạnh không khỏi có tâm thái xem kịch mà hướng mắt về phía họ.

Theo yêu cầu của Yên Thời Sở, hai người họ cũng chơi lớn, Tống Ngọc Thu là người lão luyện trên bàn rượu, bất kể là chơi xúc xắc hay bài poker đều không cần phải nói, các trò chơi cược lớn như vậy ngoài dựa vào vận may của đôi tay ra thì còn phải cược cả tâm lý.

Hai người chơi mấy ván Yên Thời Sở đều thua, liên tiếp uống mấy ly rượu.

Sau khi dạy vài ván, Yên Thời Sở cũng đã nắm được những điều cốt yếu của trò chơi, không còn chơi thận trọng cẩn thân như lúc đầu, ván này, hắn đã thắng được Tống Ngọc Thu.

Sau đó Yên Thời Sở có thắng có thu, nhưng không còn thua liên tiếp như mấy ván đầu.

Hai người chơi trò này chẳng có gì thú vị, người khác cũng muốn chơi, Tống Ngọc Thu do dự một hồi cũng đồng ý.

Ngay cả Đường Thiếu Khang cũng tham gia vào chơi, có điều đối với hắn chơi không phải là chính, chủ yếu là muốn nhìn thấy dáng vẻ uống rượu của Yên Thời Sở.

“Lão Tống, nghe nói gần đây cậu đến Tân Hải khuân gạch rồi? Mới có mấy ngày mà cậu bị cháy nắng đen đến như vậy, người không biết còn tưởng cậu vừa mới đi đào quặng ở Châu Phi về đấy.” Một tên trêu trọc nói.

Nghe vậy, Tống Ngọc Thu tặc lưỡi nói: "Cậu thật đúng là hết chuyện rồi hay sao lại đi nói chuyện này, hơn nữa chỉ có tay và mặt tôi bị cháy nắng, mấy chỗ khác trên thân vẫn trắng đấy."

Người kia nghe xong lại nói: “Vậy à? Thế nhưng tôi nghe nói ai đó khuân gạch trên công trường có cơ bụng tám múi, nhân lúc mọi người đều ở đây cậu có muốn khoe một chút cơ bụng của mình không? ”

Tống Ngọc Thu vừa lắc lắc xúc xắc vừa nói: “Cút cút cút, bớt chiếm tiện nghi của bố cậu, cơ bụng của bố cậu là thứ cậu có thể xem sao?”

Đối phượng vặn miệng lại: “Xí, rốt cuộc thì ai chiếm tiện nghi của ai?”

Ở ván trước Tống Ngọc Thu uống rượu nên cậu là người hô số đầu tiên trong ván này, cậu tung 5 con số 1, mà 1 có thể đổi thành bất kỳ số nào ngoại trừ 1 và thêm một con số nữa vào năm viên xúc xắc ban đầu, ví như số Tống Ngọc Thu muốn hô là 5, thì trong tay cậu thực sự có 6 số 5, nhưng nếu cậu không muốn gọi các số khác, thì chỉ có thể là 5 số 1 và nếu những người chơi khác lắc ra số 1, thì số 1 trong tay của họ cũng không thể biến thành các số khác.

Tống Ngọc Thu nhìn 5 số 1 trong tay, nhanh chóng hô ra số: “11 - 1”

Người chơi bên cạnh cậu phàn nàn: “Lão Tống, không thẻ chơi thế này với cậu được, tôi đặt thêm số 1 cái. ”

Đợi đến khi Yên Thời Sở bên này hô lên số 16 – 1, Tống Ngọc Thu không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp hô, các con số lộ ra, vẫn còn thiếu số 1.

Tống Ngọc Thu đạt được mục đích, nhịn không được cười lên nói: “Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một cái.”

Yên Thời Sở cũng biết từ lúc bắt đầu chơi đã bị Tống Ngọc Thu tính kế, có điều hắn cũng không gấp, vì chính Tống Ngọc Thu cũng tự uống không ít rượu.

Rõ ràng là trò cho tám người chơi lại bỗng nhiên bị Tống Ngọc Thu và Yên Thời Sở biến thành trò cho hai người chơi, nhưng họ cũng rất vui vẻ mà chơi cùng, dù sao người uống rượu cũng không phải bọn họ.

Mà mục đích của Tống Ngọc Thu cũng rất rõ ràng, chính là muốn chuốc say Yên Thời Sở, có điều thấy Yên Thời Sở uống nhiều như vậy nhưng mặt vẫn không biến sắc trong lòng liền nghĩ có khi nào bản thân đυ.ng phải đinh cứng rồi.

Trò chơi vẫn tiếp tục, giống như ban nãy Tống Ngọc Thu và Yên Thời Sở luân phiên nhau uống rượu, những người khác tuy rằng cũng uống nhưng số lần thua của họ gộp lại vẫn không nhiều bằng số lần thua cá nhân của Tống Ngọc Thu hay Yên Thời Sở.

Sau đó Tống Ngọc Thu cảm thấy một ván nửa cốc không đã nghiền liền đổi thành một ván một cốc.

Tửu lượng của Tống Ngọc Thu và Yên Thời Sở có tốt đến đâu cũng chịu không nổi việc uống loại bia trắng đỏ liền mấy tiếng đồng hồ như vậy.

Đừng nói đến Yên Thời Sở cùng Tống Ngọc Thu, đến cả những người không uống quá nhiều như họ cũng đã đỏ mặt đỏ tai không ít.

Ngay lúc Chu Thần Dật đang chuẩn bị cắt bánh kem, Đường Thiếu Khang đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại nói với Tống Ngọc Thu đang đã sớm đỏ mặt tía tai: “Lão Tống, công ty gọi điện thoại bảo tôi về tăng ca, nếu tiệc tàn mà tôi chưa về thì cậu tự bắt taxi về đi, nhớ đừng uống nhiều như vậy." Nghĩ một lúc Đường Thiếu Khang vẫn chưa yên tâm bỏ người ở lại, đổi giọng nói: “Hay là bây giờ tôi đưa cậu về khách sạn luôn.”

Tống Ngọc Thu lắc đầu nói: “Cậu có việc thì cứ về trước, trong lòng tôi vẫn còn số…15 - 2.”

“Vậy được, thế cậu ít uống lại.” Lại nói với những người khác bên cạnh: “Cậu canh xem câuj ta, có việc thì gọi điện cho tôi.”

Nhìn thấy đối phương giơ tay lên ý chỉ OK Đường Thiếu Khang mới đến chỗ Chu Thần Dật đánh tiếng chào hỏi, sau đó rời khỏi hộp bar.

Sau khi Đường Thiếu Khang rời đi Tống Ngọc Thu càng thềm suồng sã, chẳng mấy chốc đã nằm vật ra bàn, ngay cả Yên Thời Sở cũng hoa mắt chóng mặt, hắn hiểu gặp lời thì hốt, sau đó đặt xúc xắc xuống, nói: “Mọi người cứ chơi đi, tôi đưa cậu ta về khách sạn.”

Có người muốn tiến lên ngăn Yên Thời Sở lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ lùi lại.

Tống Ngọc Thu uống say rất an tĩnh, được Yên Thời Sở dìu đi cũng không ồn không nháo.

Thực tế Yên Thời Sở cũng uống say chỉ là trạng thái đỡ hơn Tống Ngọc Thu một chút

Cũng may khách sạn cách quán bar không xa, tài xế lái xe mười phút liền tới.

€€€€

Yên Thời Sở đặt người nằm trên giường, lúc chuẩn bị đứng lên thì bị Tống Ngọc Thu kèo lại, cả người Yên Thời Sở không chút phòng bị nào nằm sấp lên người Tống Ngọc Thu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều có chút mờ mịt, sau đó không rõ người nào đã chủ động hôn đối phương.

Có lẽ là do rượu trong máu làm càn, hai người vì nụ hôn này mà trở nên kích động.

Không lâu sau, quần áo của hai ngươi vương vãi lên trên giường và dưới sàn.

Chẳng mấy chốc thân thể cả hai đã không an phận mà uyển chuyển không ngừng nghỉ lên nhau.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương sau là có biến rồi đó, quá trình cũng không tồi, có thể nói cả hai là kiểu một phát ăn ngay :>>>>>