Chương 1: Tình Địch

Ngày hè nóng như thiêu đốt cả trái đất, Tống Ngọc Thu đội mũ bảo hộ trên đầu, chân đi giày bảo hộ, mồ hôi nhễ nhại đứng trong công trường nhìn cẩu tháp cẩu những thanh thép trước mặt, mặt trời chói mắt khiến Tống Ngọc Thu vừa mới ngẩng đầu lập tức lại cúi xuống.

Cái thời tiết quái quỷ này chỉ sợ chiếc quạt điện nhỏ trong tay cũng trụ không nổi, mồ hôi từ thái dương liên tục chảy xuống không ngừng, động tác lâu mồ hôi cũng không theo kịp tốc độ đổ mồ hôi.

Lúc này Tống Ngọc Thu cảm thấy bản thân rất cừ, dưới thời tiết ác liệt như vậy mà vẫn không bị say nắng.

Tống Ngọc Thu cầm điện thoại đi đến nơi yên tĩnh một chút mới ấn nhận cuộc gọi.

Giây sau đó, giọng Đường Thiếu Khang sang sảng từ điện thoại truyền tới: “Tống thiếu, thứ sáu này là sinh nhật của Chu Thần Dật rồi, bây giờ cậu còn ở chỗ Tân Hải thị sao? Định khi nào thì về?”

Nói đến chuyện này Tống Ngọc Thu lại đau đầu, cậu vừa phả chiếc quạt nhỏ vào mặt vừa nói: “ Lão già nhà tôi nói muốn để tôi ở công trường hai tháng, tôi cũng muốn về chứ nhưng mới qua được nửa tháng, bây giờ mỗi khi thức dậy soi gương tôi luôn cảm thấy mình như vừa mới đi đào quặng ở Châu Phi về.”

Lại nói tiếp: “Rõ ràng công ty có anh trai tôi là quá đủ rồi, ông ấy cứ muốn tôi học mấy thứ này, tôi chỉ muốn làm một Tống nhị thiếu kiêu sa phóng túng đơn thuần chứ không phải khuân gạch trên công trường.”

Đường Thiếu Khang hả hê trong lòng nói: “Thảm cũng là cậu thảm, nói làm tôi nhịn không được muốn bay tới Tân Hải thị xem xem bộ dạng thảm hại của cậu ghê. Mà nói, thẻ tín dụng của cậu bị bố cậu đóng băng rồi.”

Tống Ngọc Thu: “Nếu cậu đến tôi sẽ hoan nghêng tiếp đón, tiện thể cũng cho cậu trải nghiệm cuộc sống bây giờ của tôi. Lão già kia lần này ra tay đúng là rất ác, còn không cho Tống Ngọc Xuân chuyển tiền cho tôi, đến mức khiến tôi ngay cả quà sinh nhật cho Chu Thần Dật cũng mua không nổi, đừng nói đến quà cáp ngay cả lộ phí về Ninh Giang cũng không có đây.”

Người ta nói tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, xa hoa đến tiết kiệm mới khó, cuộc sống khuân gạch nửa tháng này của Tống Ngọc Thu đúng là đau không muốn sống, khổ không nói nên lời.

“Cậu nói xem, tôi cũng không cùng Tống Ngọc Xuân tranh đoạt gia sản, bọn họ chỉ cần cho tôi chỗ để ở, miếng cơm để ăn là tôi đã mãn nguyện rồi, ông ấy cũng không nghĩ xem, trên đời này anh em vì tranh đoạt gia sản mà trở mặt thành thù nhiều như vậy, tôi với Tống Ngọc Xuân quan hệ hài hòa như thế ông già chẳng lẽ không phải nằm mơ cũng cười bật dậy sao?”

Đường Thiếu Khang ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, mới nói: "Tôi nghĩ cha cậu cũng lo lắng cậu phế, già rồi sẽ không ai nuôi, hay khi anh cậu cưới chị dâu về lại gió thổi đầu giường, đợi cậu trăm tuổi rồi sẽ bị anh trai chị dâu đuổi ra khỏi nhà, lúc đó cậu chỉ có thể đi bới thùng rác trên đường thôi”.

Nghe Đường Thiếu Khang nói như vậy, trong đầu Tống Ngọc Thu lởn vởn xuất hiện cảnh mình vác theo một cái bao tải, cả người lấm lem bù xù, tóc kết dính thành từng cục phía trên còn dính cả bùn, quần áo rách nát tả tơi, dùng bàn tay không nhìn thấy màu da thịt lật lật bới thùng rác bên đường, kết quả là đánh nhau với một tên vô gia cư tranh dành thùng rác.

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Thu không khỏi rùng mình: “Anh của tôi không thể đối xử với tôi như vậy được.”

Đường Thiếu Khang nói: “Bây giờ thì không thể, nhưng trên đời này có mấy người tỉnh táo trước lời gió thổi bên gối, tôi cũng khuyên cậu nên học cách quản lý công ty đi, miễn là thông thạo một sở trường thì sau này cũng không đến mức phải tranh thùng rác với người vô gia cư. Cậu không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho Chu Thần Dật, chẳng lẽ cậu không muốn cùng Chu Thần Dật ở bên nhau à?”

Không đợi Tống Ngọc Thu mở miệng, Đường Thiếu Khang lại nói: “Đừng quên rằng Yên Thời Sở cũng đang theo đuổi Châu Thần Dật, không phải tôi đả kích cậu, Yên Thời Sở người ta mọi mặt đều ứu tứ hơn cậu, nếu tôi là Chu Thần Dật nhất định sẽ chọn Yên Thời Sở, nhân lúc Yên Thời Sở còn chưa tỏ tình với Chu Thần Dật thì cậu vẫn còn thời gian để thay đổi bản thân, trở thành CEO rồi cưới bạch nguyệt quang về không phải rất tốt sao?”

“Nhưng mà…”

“Cậu còn nhưng mà nhưng nhị nữa thì bạch nguyệt quang của cậu sẽ bị tình địch cướp đi mất đấy, tôi nghe nói Yên Thời Sở cũng sẽ đến tiệc sinh nhật của Chu Thần Dật, theo như tôi được biết lúc cậu không có ở Ninh Giang, Yên Thời Sở cứ cách ba năm hôm là lại hẹn Chu Thần Dật đi ăn cơm, tôi cũng sốt ruột thay cậu đấy. Chỉ sợ Yên Thời Sở sẽ tỏ tình Chu Thần Dật trong tiệc sinh nhật, nếu cậu đến may ra còn có thể ngăn cản bọn họ.”

Lời của Đường Thiếu Khang khiến Tống Ngọc Thu vang lên hồi chuông cảnh bảo: “Cậu nói Yên Thời Sở chuẩn bị tỏ tình với Chu Thần Dật?”

Đường Thiếu Khang: “Đây mới chỉ là dự đoán của tôi thôi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dẫu sao bọn họ bây giờ cũng đi đến bước này rồi, cậu không thấy Chu Thần Dật đăng bài trong vòng bạn bè mấy ngày nay sao? Đều là những tấm ảnh cùng Yên Thời Sở đi ăn. Lúc đó tôi còn giúp cậu hỏi Chu Thần Dật xem bọn họ đã ở bên nhau chưa.”

“Thế Chu Thần Dật nói thế nào?”

“Cậu ấy nói không, nhưng cứ theo đà này, dự là cũng sớm thôi.”

Tống Ngọc Thu và Yên Thời Sở quen biết nhau từ khi còn nhỏ, hai nhà có làm ăn qua lại, so với một tên không có học vấn như Tống Ngọc Thu, Yên Thời Sở đúng là thiên chi kiêu tử.

Vì bằng tuổi nên khi còn nhỏ cả hai đều chơi cùng nhau, nhưng về sau nhiều thứ trở nên chênh lệch, quan hệ của hai người họ cũng vì vậy mà nhạt dần.

Về sau, hai người cùng lúc thích Chu Thần Dật, sau cùng khiến cho quan hệ của hai người trở nên cực kỳ cứng ngắc, điều này khiến cho Tống Ngọc Thu cảm thấy Yên Thời Sở sinh ra là để đối đầu với mình.

Do dự một hồi, Tống Ngọc Thu hỏi: “Giang hồ khẩn cấp, cho tôi mượn chút tiền đi.”

Đường Thiếu Khang thong thả hỏi: “Cậu muốn mượn bao nhiêu?”

“Thẻ tín dụng của tôi đều bị đóng băng rồi, thẻ ngân hàng cũng bị cha tôi tịch thu, tôi thấy hay là thế này, trước tiên cậu giúp tôi mua vé máy bay rồi đặt giúp tôi một khách sạn, còn về quà cáp, đợi tôi chọn xong thì cậu thanh toán giúp tôi, khi nào có tiền thì sẽ trả cậu.”

Tống Ngọc Thu nghĩ đến việc bản thân đường đường là một phú nhị đại, lại hỗn độn thành bộ dạng nghèo khổ này, đúng là đem mặt mũi của phú nhị đại vứt đi hết.

“Được, vé máy bay đặt thứ năm hay thứ, còn vé về thì sao? Đặt khách sạn mấy đêm?”

Tống Ngọc Thu nói: “Đặt vé máy bay thứ sáu, khách sạn chỉ cần đặt một đêm là được, thứ bảy tôi đi máy bay về lại Tân Hải, ở đây có tai mắt của lão già, tôi sợ rời đi quá lâu sẽ bị phát hiện, đến lúc đó lại để tôi ở đây đần thêm một tháng nữa, lần này lão già ra tay đúng là quá nhẫn tâm.”

Chỉ cần có con đường thứ hai để chọn, cậu sẽ không tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này.

Đường Thiếu Khang đồng tính nói: “Thấy cậu đáng thương thế này, để tôi giúp cậu đặt một phòng tổng thống vậy.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Thu vội nói: “Vé máy bay đặt khoang hạng nhất.”

“Biết rồi, tôi còn có thể để cậu chịu thiệt à? Được rồi, phía này tôi còn có việc khác bận, lúc đó cậu gửi tin nhắn cho tôi, thứ sáu tôi đến sân bay đón cậu.”

Tống Ngọc Thu: “Được, thứ sáu gặp.”

Tắt máy, Tống Ngọc Thu nhìn sang cây khô bên cạnh thở dài một hơi.

Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng có thể về tham gia tiệc sinh nhật của Chu Thần Dật rồi.

€€€€

Nháy mắt đã đến ngày thứ sáu này.

Tống Ngọc Thu và Đường Thiếu Khang ăn bận trông thật lộng lấy cùng đi về hướng bữa tiệc của Chu Thần Dật.

Lúc này, Đường Thiếu Khang thỉnh thoảng liếc sang nhìn Tống Ngọc Thu.

Tống Ngọc Thu bị nhìn đến mức không thể nhịn nổi, mở miệng nói: “Mặt tôi dính gì sao? Sao cứ nhìn tôi vậy?”

Nghe vậy, Đường Thiếu Khang càng nói: “Tôi thấy hôm nay cậu ăn bận như hoa khổng tước vậy, đêm nay Chu Thần Dật là nhân vật chính, cậu mặc thế này không sợ làm lu mờ chủ tiệc sao?”

Tống Ngọch Thu: “…”

Tiếc sinh nhật của Chu Thần Dật được tổ chức ở quán bar Ngân Hà.

Nghĩ đến việc sớm được gặp người mình thích làm tim Tống Ngọc Thu đập càng nhanh hơn, bàn tay cầm hộp quà cũng đổ mồ hôi.

Tống Ngọc Thu khẩn trương hỏi: “Cậu nghĩ Chu Thần Dật có thích quà tôi tặng không?”

Đường Thiếu Khang nói: “Đồng hồ giới hạn trên toàn câu, có nam nhân nào không thích không? Nếu vào sinh nhật của tôi cậu cũng tặng tôi đồng hồ giới hạn toàn cầu, tôi cũng sẽ thích.”

Tống Ngọc Thu liếc Đường Thiếu Khang: “Thô Thiển.”

“Xí, cậu đừng quên tiền cậu mua quà là tôi cho cậu mượn, còn nói chuyện như vậy với chủ nợ à?”

Tống Ngọc Thu: “Tôi cũng đâu phải không trả cho cậu, nếu không phải lão già tịch thu thẻ với đóng băng thẻ của tôi, tôi cũng không khốn đốn đến mức này.”

Đường Thiếu Khang hả hể nói: “Thì cũng là cậu đáng đời.”

Trong khi nói chuyện cả hai đã đến trước cửa hộp bar.

Khi người phục vụ đẩy cửa ra, Tống Ngọc Thu nhìn thấy rất nhiều người đã ngồi ở trong, cậu nhìn thoáng qua thấy nhân vật chính của đêm nay, Chu Thần Dật.

Nhìn thấy người bản thân luôn tâm tâm niệm niệm, Tống Ngọc Thu trực tiếp bỏ Đường Thiếu Khang lại, đi thẳng tới cạnh chỗ Chu Thần Dật.

“Thần Dật, sinh nhật vui vẻ, đây là quà, hy vọng cậu sẽ thích.”

Chu Thần Dật nhận lấy quà, cười nói: “Cảm ơn, tôi còn tưởng hôm nay cậu không tới.”

“Sao có thể không đến được, cậu xem không phải tôi đã tới rồi sao?”

“Thế này đi, tôi còn một số chuyện cần nói với họ, cậu trước tiên kiếm một chỗ ngồi đã, muốn ăn gì cứ tự gọi, đợi nói chuyện với xong tôi sẽ đến tìm cậu.”

Tuy có chút không nỡ, nhưng Tống Ngọc Thu vẫn thuận theo mà gật gật đầu, sau đó ngồi cùng Đường Thiếu Khang.

“Nhanh như vậy đã nói xong rồi?”

Tống Ngọc Thu có chút buồn bã gật đầu: “Cậu ấy có việc.”

Đường Thiếu Khang nhìn quanh một vòng mới nhỏ giọng nói: “Yên Thời Sở hình như không đến, cũng muộn vậy rồi, hắn có lẽ là không đến được.”

“Hắn là người bận rộn, không đến được cũng là chuyện thường, hơn nữa hắn không đến càng tốt. Nghe anh tôi nói hắn ta vừa mới thu mua một công ty, đoán chừng giờ đang bận rồi.”

Đường Thiếu Khang bỗng tỉnh ngộ nói: “Không ngờ rằng cậu quan tâm đến hắn như vậy.”

Tống Ngọc Thu sửng sốt liền vội vàng giải thích: “Tôi đâu có, đừng nói bậy. Tôi đây gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.”

Đường Thiếu Khang hỏi: “Nhưng không phải cậu cùng hắn ta lớn lên cùng nhau từ bé sao? Còn cần biết mình biết ta vậy cơ à?”

Lúc này, hộp bar bị người từ bên ngoài mở ra, Yên Thời Sở mặc chiếc quần âu sơ mi trắng từ bên ngoài bước vào.

Sự xuất hiện của Yên Thời Sở trở thành tiêu điểm của đám đông, ngay cả sự chú ý của Chu Thần Dật cũng chuyển sang người Yên Thời Sở.

Tống Ngọc Thu nhìn Yên Thời Sở rồi phàn nàn với Đường Thiếu Khang: “Hắn nhất định là cố tình đến muộn, sau đó để mọi người đều chú ý đến hắn.”

Đường Thiếu Khang muốn nói thật ra cậu nghĩ nhiều rồi, cao phú soái như Yên Thời Sở cho dù là đi đến đâu, khi nào xuất hiện cũng đều trở thành tâm điểm của đám đông.

Nhưng lại không dám trước mặt Tống Ngọc Thu nói lời như vậy, sợ rằng bạn tốt sẽ bị công kích.

Ngay sau khi Tống Ngọc Thu vừa định thu hồi tầm mắt thì vừa lúc thấy Yên Thời Sở hướng về phía cậu gật đầu.

Tống Ngọc Thu quay đầu nói với Đường Thiếu Khang: “Hắn như vậy là đang khıêυ khí©h tôi sao.”

Đường Thiếu Khang: “Không rõ, hay là cậu đến hỏi hắn xem?”

“Kệ đi, lười quen biết với hắn ta.”

Đường Thiếu Khang: “Tống nhị thiếu khí lớn.”

Cái gọi là tình địch gặp mặt cực kỳ đỏ mắt.

Tống Ngọc Thu đang nghĩ ra kế sách làm sao để khiến cho Yên Thời Sở khó xử trước mặt mọi người, hơn nữa còn rất nhanh đã nghĩ ra cách.

=.=