Chương 43: Uống canh

Thẩm Tử Kiêu quá đỗi vui mừng, "Đm hôm nay là ngày tốt gì đây! Tui có thể chọn món sao?"

Tuy Giản Nhiên là một phú nhị đại, nhưng khả năng nấu ăn lại được nhất trong ba người bọn họ. Trong ký túc có nồi điện, trước đây lúc tâm trạng Giản Nhiên tốt, từng nấu canh cho bọn họ uống, một năm cũng đâu đó ba lần, mỗi lần ba người đều giống như ăn tết vậy. Quý Nguyên Hi vì chuyện này còn đặc biệt đăng bài trên diễn đàn trường, làm Giản Nhiên lại thu hoạch thêm một đống fangirl.

Giản Nhiên: "Có thể."

Thẩm Tử Kiêu nói: "Một ngày lạnh như này, thì nên uống canh gà! Gà nuôi hầm trên năm sáu tiếng, lại thêm chút nấm..."

"Liền thành một món ăn nổi tiếng, gà nuôi hầm nấm."

Thẩm Tử Kiêu không nghe ra trào phúng trong giọng điệu của Giản Nhiên, "Đúng, lại thêm chút rượu, tuyệt vời."

Gần trường có một chợ thức ăn, vào lúc này đến mua thức ăn phần lớn đều là bác gái, hai người trẻ tuổi ở bên trong vô cùng nổi bật. Đặc biệt là Giản Nhiên, trông như minh tinh trên ti vi, bác gái mua rau nhìn thấy cậu còn tưởng là gameshow truyền hình thực tế nào đang quay chương trình.

Quầy thịt gà ngay cả nhìn Giản Nhiên cũng không thèm nhìn, đi thẳng đến quầy thịt heo, lấy hai cái xương sườn, còn nhờ chủ quầy tốt bụng chặt thành miếng nhỏ cho cậu.

Chủ quầy: "Con chỉ lấy hai cái à, ăn đủ không?"

Giản Nhiên thuận miệng nói: "Cũng hết cách, quá đắt rồi, mua không nổi."

Chủ quầy nói đùa với cậu: "Có chút này cũng muốn cô chặt giúp hả."

Giản Nhiên cười nói: "Cô đừng nói thế, ở quê con á, mua mười tệ thịt heo chủ quầy cũng cắt thành lát mỏng giúp."

Chủ quầy ha ha cười lớn: "Tên nhóc cậu vừa nhìn là biết người miền nam."

Thẩm Tử Kiêu nhịn không được lườm một cái, nói nhỏ: "Không phải nói là canh gà hầm sao? Sao lại mua xương sườn, hay là hôm nay có hai món?"

Giản Nhiên nhướng mày, "Ai nói vậy?"

Thẩm Tử Kiêu lắc đầu, "Tui nói?"

"Đúng thế," Giản Nhiên tuyệt tình nói, "Vậy thì liên quan gì đến tui."

Thẩm Tử Kiêu không phản bác được, "Hai khúc xương sườn kia cũng không đủ bốn người ăn mà."

Giản Nhiên nhẹ nhàng nhả ra một câu: "Tui nói là nấu cho mấy ông sao?"

Thẩm Tử Kiêu cả giận nói: "Giản Nhiên, ông vậy mà lại muốn ăn một mình!"

"Không phải cho tui."

Thẩm Tử Kiêu ngây ra một lát, cười ra tiếng: "Vì để chơi tui, ông hình như bỏ sức không ít đó, không phải cho bọn tui, không phải cho chính ông, vậy có thể cho ai? Ba mẹ ở tận Quảng Châu của ông sao?"

Giản Nhiên không để ý cậu ta, trong lòng lẩm bẩm một câu: Cho ông chồng bị cảm của tui.

Hai người đến trước quầy rau củ, Giản Nhiên mua một củ cái trắng, hai bó hành lá, hai củ gừng, vẻ mặt của chủ quầy hơi phức tạp, lúc Giản Nhiên lên tiếng nhờ cô giúp xử lý, Thẩm Tử Kiêu sợ chủ quầy sẽ cầm củ cải lên đập vào mặt hắn.

Giản Nhiên lại tới tiệm tạp hoá mua một hộp cơm giữ ấm. Mua đồ xong, hai người ăn tạm một miếng trước cổng trường.

Quay lại ký túc, Giản Nhiên tìm thấy nồi hầm điện phủ bụi đã lâu, một loạt thao tác mạnh mẽ như hổ, cuối cùng ấn nút hầm canh, đợi hơn một tiếng là được rồi.

Thẩm Tử Kiêu đứng một bên xem, còn không quên phối thêm lời giới thiệu cho cậu: "Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần phương pháp nấu ăn đơn giản nhất, bận rộng hai tiếng đồng hồ, Giản sư phụ bắt đầu..."

Giản Nhiên rửa sạch tay, cầm điện thoại lên, phát hiện mười phút trước Nhậm Thanh Lâm gửi tin nhắn cho cậu.

.R: Học trưởng, leo rank không?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu chơi trước đi, tôi muộn một chút.

.R: Ok.

Giản Nhiên gõ một câu "Bệnh cảm của cậu đỡ chút nào chưa", nghĩ một lúc, lại xoá đi. Dù sao lát nữa cậu có thể nhìn thấy người, hỏi trước mặt không phải tốt hơn à.

Cậu không ở đây, Nhậm Thanh Lâm ghép đội với Thẩm Tử Kiêu. Giản Nhiên thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng của Nhậm Thanh Lâm, trầm trầm khàn khàn hơn bình thường một chút.

Nhậm Thanh Lâm: "Bị cảm nhẹ."

Thẩm Tử Kiêu: "Cảm của Giản Nhiên vừa khỏi, cậu lại bị, cậu là bị cậu ta lây bệnh sao?"

Nhậm Thanh Lâm cười khẽ, "Chắc vậy."

"Thời tiết này rất dễ cảm lạnh, cậu phải chú ý chút đấy..." Thẩm Tử Kiêu nói được một nửa, ngửi thấy mùi thơm, trong lòng hiện ra một ý nghĩ.

Canh của Giản Nhiên, chắc không phải là cho...

Thẩm Tử Kiêu nhìn cậu bạn kiều thê của đại soái không dễ chọc đang rắc hành lá vào trong canh.

Hỏi thẳng là không thể được, hắn vẫn chưa muốn chết, hơn nữa hỏi rồi Giản Nhiên cũng chưa chắc trả lời.

Thẩm Tử Kiêu nói vào mic: "Thanh Lâm, cậu thích ăn hành lá không?"

Giản Nhiên dựng thẳng tai lên.

Nhậm Thanh Lâm: "Hở?"

Thẩm Tử Kiêu: "Tôi đang thực hiện một cuộc khảo sát, khác biệt trong khẩu vị giữa miền nam và miền bắc."

Nhậm Thanh Lâm: "Không thích cho lắm."

Thẩm Tử Kiêu cố ý lặp lại lớn tiếng: "Ồ, thì ra cậu không thích ăn hành lá."

Giản Nhiên "Chậc" một tiếng, dùng rây vớt hành lá mới bỏ vào lúc nãy ra, cuối cùng rắc một chút muối, múc ra!

Thẩm Tử Kiêu: ...

Đm, năm ngoái lúc hắn bị cảm, trừ một câu "Uống nhiều nước ấm" Giản Nhiên nói ra thì chẳng có gì cả.

Giản Nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của Thẩm Tử Kiêu, "Bị gì à?"

Thẩm Tử Kiêu ai oán nói: "Giản Nhiên, anh Giản, Nhiên Nhiên, tui còn có thể làm bạn thân nhất của ông không?"

"Không thể, lượn."

"Nếu như tui và Nhậm Thanh Lâm cùng rơi xuống nước, ông sẽ cứu ai trước?"

Giản Nhiên: ???

Thẩm Tử Kiêu tự nhiên hát lên: "Anh có phải là người em thương nhất không, em tại sao không nói gì一一"

"...Có bệnh à."

Giản Nhiên chuẩn bị canh sườn củ cải xong thì đi đến phòng của Nhậm Thanh Lâm, gõ một lúc lâu cửa mới mở ra.

Lúc Giản Nhiên bị bệnh Quý Nguyên Hi từng nói, có vài người cho dù bị bệnh, còn đẹp trai hơn bạn chăm chuốt trang điểm cả tiếng, đây chính là số mệnh, cũng hết cách.

Giờ này phút này, Giản Nhiên sâu sắc hiểu được câu nói này.

Nhậm Thanh Lâm mặc áo có mũ, bên ngoài khoác một cái áo khoác dày màu đen, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt cũng không có tinh thần gì.

Nhưng vẫn đẹp trai đến nỗi làm người ta giận sôi.

Nhìn thấy Giản Nhiên, y hơi kinh ngạc, đồng thời ánh mắt cũng sáng lên, "Học trưởng."

Giản Nhiên nhìn phía sau lưng y, "Trong phòng chỉ có mình cậu?"

"Ừ, tối hôm nay có họp lớp."

Giản Nhiên thở phào một hơi. Cũng không phải cậu cảm thấy con trai nấu canh có cái gì mất mặt, nhưng để đám học đệ biết cậu đặc biệt nấu cho Nhậm Thanh Lâm, vậy quyền uy của học trưởng cậu đây còn để ở đâu.

Nhậm Thanh Lâm nhướng mi nhìn hộp giữ ấm trong tay cậu, "Đây là cái gì?"

Giản Nhiên đi vào trong phòng, "Canh sườn."

Nhậm Thanh Lâm bỗng mở to mắt, "Hả... Là cho tôi sao?"

Đầu óc học đệ bình thường rất tốt, vào giờ phút này sao lại chậm chạp như vậy.

Không phải cho y, lẽ nào là cho Hoàng Phi Hồng sao.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhậm Thanh Lâm, gương mặt Giản Nhiên nóng lên, "Thẩm Tử Kiêu bỗng nhiên muốn uống canh, nên nấu một ít. Kết quả nấu ra hơi nhiều, cậu ta uống không hết."

Giản Nhiên lấy bạn bè ra làm bia đỡ đạn, lại không biết lúc nãy Thẩm Tử Kiêu còn nói vào mic trong game với Nhậm Thanh Lâm là hắn hơi đói, chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài.

Nhậm Thanh Lâm yên lặng một lát, sau đó từ từ cong khoé môi, "Vậy học trưởng cảm ơn anh ấy dùm tôi."

"Cảm ơn cậu ta làm gì?"

"Cảm ơn anh ấy uống không hết, có thể chừa lại chút cho tôi."

Giản Nhiên nghẹn họng, tức giận nói: "Vậy thì phải cảm ơn tôi, nguyên liệu là tôi mua, canh là tôi nấu!"

Đôi mắt Nhậm Thanh Lâm khi cười lên vô cùng mê hoặc người, "Ừ, cảm ơn học trưởng."

Giản Nhiên mở hộp cơm ra, mùi hương của canh ập vào, "Có chén không?"

"Có, ở trên tủ."

Giản Nhiên lấy chén ra, động tác tự nhiên múc canh ra cho y, Nhậm Thanh Lâm ngồi chờ bên cạnh cậu, nhìn sườn mặt của cậu, không khỏi nhớ tới khung cảnh trước đây lúc ở nhà, cả nhà cùng ăn bữa sáng, mẹ múc cháo ra cho ba.

Giản Nhiên luôn nói kết hôn của bọn họ không giống với của ba mẹ, nhưng trong vài khoảnh khắc nào đó, lại có một vài điểm tương tự.

"Mùa đông thích hợp ăn củ cải," Giản Nhiên nói, "Còn hơi nóng, cậu cẩn thận chút."

Nhậm Thanh Lâm thử một ngụm, Giản Nhiên hỏi: "Thế nào?"

Nhậm Thanh Lâm cười nói: "Uống ngon."

Giản Nhiên: "Đánh giá chỉ dùng hai chữ, không có thành ý."

Nhậm Thanh Lâm lại chầm chậm uống một ngụm, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Vị canh ngon ngọt, mặn nhạt vừa phải, vào miệng liền tan ra..."

Biết rõ Nhậm Thanh Lâm nói lung tung, nhưng Giản Nhiên vẫn nhịn không được bật cười, "Cậu dừng lại đi, một món canh mà cậu mô tả lắm."

"Học trưởng có muốn uống cùng không?"

"Không đâu, uống nhiều quá tối dễ phải chạy vào nhà vệ sinh."

Nhậm Thanh Lâm khựng lại, "Vậy có phải tôi cũng nên uống ít chút."

"Không được," Giản Nhiên ép buộc nói, "Cậu bắt buộc phải uống hết."

Nhậm Thanh Lâm nhịn không được bật cười, "Được."

Lúc này, một giọng nói truyền ra từ trong máy tính chơi game: "Tôi trở lại rồi, tiếp tục tiếp tục."

Giọng của Thẩm Tử Kiêu làm Giản Nhiên ngây ra, cậu lo lắng không yên hỏi: "Nói cho tôi biết, cậu không bật mic tự do."

"Không, là ấn phím để nói."

Phù, được cứu rồi.

"Học trưởng chơi hộ tôi mấy trận đi," Nhậm Thanh Lâm nói, "Tôi uống hết canh trước đã."

"Được." Giản Nhiên đổi vị trí với Nhậm Thanh Lâm, hoạt động cổ, bấm bắt đầu ghép rank.

Lúc chọn vị trí, Giản Nhiên do dự một lúc, dựa theo thói quen nhất quán của Nhậm Thanh Lâm, chọn vị trí dame (pháp sư hoặc xạ thủ). Mặc dù khả năng bắn súng của cậu giỏi hơn Thẩm Tử Kiêu không bao nhiêu, nhưng dùng tướng cận chiến không có đầu óc gây dame ở gần thì cũng có thể đó.

Sau khi bắt đầu trận đấu, vị trí trợ thủ của bên địch tỏ vẻ dễ thương trên khung chat.

【Trận đấu】Tiểu Ma Tiên: Là anh trai chơi cùng trong đội lần trước! >.< Anh trai còn nhớ em không?

【Trận đấu】Chơi cùng chuyên nghiệp: ?

Thẩm Tử Kiêu nói vào trong kênh chat đội: "Ồ, tôi nhớ ra cô ấy, chuyên chơi vị trí trợ thủ, còn muốn kết bạn với cậu nữa."

Được nhắc nhở như vậy, Giản Nhiên cũng nhớ ra rồi. Giọng của cô gái này rất dễ nghe, còn nói muốn làm buff cố định của Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên nhìn sang Nhậm Thanh Lâm, thấy đối phương đang cúi đầu uống canh, lặng lẽ mở danh sách bạn bè của y ra, kinh ngạc phát hiện bên trong vậy mà chỉ có hai người, cậu và Thẩm Tử Kiêu, không có Tiểu Ma Tiên Đại Ma Tiên gì hết.

Cho nên, cái tên "Chơi cùng chuyên nghiệp" không phải đặt chơi cho vui, Nhậm Thanh Lâm thật sự chỉ vì chơi cùng người khác, mới chơi game này.

Người y muốn chơi cùng, chính là một trong "Doomfist lúc nào xoá" và "Thẩm tứ gia".

Vậy chắc là Thẩm tứ gia.

一一Cậu tưởng rằng tôi sẽ nghĩ như vậy sao! Tôi cũng không phải kẻ ngốc!

Giản Nhiên dựa vào ghế, liếʍ liếʍ khoé môi, có một chút chút muốn biết.

Góc dưới bên trái màn hình, Tiểu Ma Tiên vẫn đang lôi kéo làm quen với anh tay to trong lòng.

【Trận đấu】Tiểu Ma Tiên: Anh trai thủ hạ lưu tình, đừng gϊếŧ em nha nha nha QAQ

【Trận đấu】Tiểu Ma Tiên: Hôm nay em đã rớt cả một trăm điểm rồi, lát nữa có thể chơi với anh trai không?

【Trận đấu】Thẩm tứ thiếu: Được á.

【Trận đấu】Tiểu Ma Tiên: Cảm ơn các anh trai! QWQ

Tên Kiêu cẩu này, thật sự không trêu em gái sẽ chết à.

Kênh chat của team mình cũng bắt đầu sôi nổi lên.

【Toàn đội】Hồi sinh năm hào một lần: Hai vị trí carry không phải thật sự muốn nhường chứ, tôi báo cáo đấy.

【Toàn đội】Vị trí C của đối diện chưa ăn cơm sao dùng sức chút: Cần em gái không cần điểm, tuyệt vời.

【Toàn đội】Thẩm tứ thiếu: Không đâu, tôi là một người chính trực.

Giản Nhiên không có chuyển về lại kênh đội.

【Trận đấu】Chơi cùng chuyên nghiệp: Sẽ không, bạn đời hợp pháp không cho.

00:33_2023-02-11