Chương 41: Ngủ chung

Vẻ mặt Nhậm Thanh Lâm vô tội, "Vậy học trưởng muốn như thế nào? Trừ giường của tôi và của người khác không chịu ngủ ra, lại không để tôi ở bên dưới xem tài liệu, cho nên là muốn tôi đi ngủ giường của người khác?"

Giản Nhiên hỏi: "Cậu chịu không?"

Nhậm Thanh Lâm bật đèn pin điện thoại lên, chiếu lên đệm giường của hai người bạn cùng phòng, "Anh cảm thấy tôi có chịu không?"

Chỉ liếc nhìn, Giản Nhiên đã thấy hai đôi tất, lon nước rỗng, còn có một vài vật thể không rõ.

Được thôi, tuy cảnh tượng này ở ký túc xá nam sinh bình thường giống như việc Kha Ngôn thi được nhất khối, nhưng đặt Giản Nhiên ở chỗ này, cậu vẫn không chấp nhận được.

Giản Nhiên chần chờ một lúc, "Tôi vẫn nên về ký túc xá của mình vậy, ghi lỗi thì ghi lỗi, đại học không bị ghi lỗi thì không hoàn hảo."

Phòng Huy Phùng đưa ra một ý kiến cho bọn họ: "Hai người ngủ cùng nhau không phải là được rồi sao."

"..."

Nhậm Thanh Lâm và Giản Nhiên đều cẩn thận không đi nhìn ánh mắt của đối phương.

Không chú ý tới chút biểu cảm của hai người, Phòng Huy Phùng tiếp tục nói: "Chật thì cũng có chật, nhưng vẫn miễn cưỡng ngủ được. Lần trước tên ngốc Lưu uống nước ở trên giường làm ướt ga trải giường, phải chen chúc cùng giường với tôi. Hai người bọn tôi dính sát nhau, xoay người cũng khó khăn, tỉnh lại thì eo mỏi lưng đau mất một ngày."

Dính sát nhau... Giản Nhiên tưởng tượng một chút khung cảnh đó, yết hầu lên xuống.

"Có điều hai người đều hơi ốm, chắc ngủ thoải mái hơi bọn tôi." Phòng Huy Phùng kết thúc lời phát biểu của cậu ta.

Nhậm Thanh Lâm nhìn Giản Nhiên vẻ mặt rối rắm, nói: "Học trưởng ở lại đi, thật sự không được, chúng ta có thể thay phiên ngủ."

Giản Nhiên đã bị thuyết phục, "Được."

Nhậm Thanh Lâm nhếch khoé môi, "Tôi đi tắm, học trưởng có thể ở trên giường đợi tôi hoặc là dùng máy tính hay switch gì đó."

Giản Nhiên qua loa gật đầu, "Tôi biết rồi, cậu đi nhanh đi."

Giản Nhiên không có lên giường. Dù sao đây là giường Nhậm Thanh Lâm ngủ mỗi ngày, cậu lên trước có hơi kỳ lạ.

Giản Nhiên ngồi trên ghế của Nhậm Thanh Lâm dùng điện thoại, thuận tiện báo cáo hành tung của mình trong 【Nhóm vô độ】.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Tối nay trẫm không về, các ái phi đừng đợi.

Thẩm Tử Kiêu: ?

Lão Quý: Nhiên Nhiên vẫn đang mặc đồ ngủ với dép lê đó, nửa đêm rồi có thể đi đâu?

Kha Ngôn: Party đồ ngủ?

Thẩm Tử Kiêu: Ký túc xá nữ đối diện?

Lão Quý: Đối diện là ký túc xá nam, cảm ơn.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Không nói.【Ngươi có thể làm gì được ta?.jpg】

Lão Quý:【Đông xưởng cần nhân tài như ngươi đây.jpg】

Giản Nhiên Nhiên Nhiên:【Tây xưởng cũng cần nhân tài như ngươi đây.jpg】

Thẩm Tử Kiêu:【Bắc xưởng càng cần nhân tài như ngươi hơn.jpg】

Giản Nhiên và đám ngốc cùng phòng vui vẻ so hình ảnh, chợt nghe thấy tiếng hét có thể lật tung nóc nhà. Chỉ thấy Phòng Huy Phùng đang ăn mì tôm đi chân trần nhảy dựng lên, doạ đến "Mặt mày thất sắc", "Anh, anh Giản, cứu mạng với一一Mau cứu tôi一一"

"Sao thế?" Giản Nhiên đứng dậy, Phòng Huy Phùng chớp một cái đã trốn đằng sau Giản Nhiên, ôm bả vai của cậu, run rẩy nói: "Con gián, có con gián一一Lớn lắm!! Một con rất lớn đó!"

Giản Nhiên: "..."

Nhậm Thanh Lâm tắm xong trở về nhìn thấy hai người ôm lại một chỗ, "..."

Cho đến nay, là y sơ suất rồi. Không nghĩ tới loại trai thẳng ngu ngơ như Phòng Huy Phùng cũng sẽ sờ mó học trưởng của y.

"Sao vậy?" Nhậm Thanh Lâm hỏi.

"Nghe nói có con gián cực kỳ lớn." Dù sao cũng không phải bạn cùng phòng của mình, Giản Nhiên không chế giễu quá nhiều, cậu đỡ Phòng Huy Phùng ngồi xuống ghế, "Tiểu Phùng đừng hoảng, nói cho anh, con gián ở đâu?"

Phòng Huy Phùng giơ ra ngón tay tròn vo, chỉ chỉ giá sách của cậu ta.

Giản Nhiên vén tay áo lên, tiện tay rút một tờ giấy, "Nhậm Thanh Lâm, bật đèn lên."

Nhậm Thanh Lâm nhịn cười: "Học trưởng được không?"

"Đùa gì chứ, trước đây phòng bọn tôi có gián đều là do tôi đuổi."

Phòng Huy Phùng khóc lóc nói: "Anh Giản thật lợi hại, tôi sợ nhất là mấy loại có nhiều chân."

Nhậm Thanh Lâm: "Cho nên ăn xong mì tôm rửa bát ngay. Nếu không gián sẽ sinh ra một ổ trên bàn của cậu."

"A a a a a mau dừng lại一一"

Giản Nhiên rất nhanh đã tìm được "Con gián cực kỳ lớn" mà Phòng Huy Phùng nói, cậu ngây ra một lúc, thật lòng thật dạ nói: "Chỉ vậy?"

Phòng Huy Phùng hoảng sợ nói: "Có phải cực kỳ lớn không!!!"

Giản Nhiên cúi người nhìn một lát, cười, "Một con thật nhỏ, thật đáng yêu."

Phòng Huy Phùng: !!!

Nhậm Thanh Lâm: ...

"Còn chưa có cánh, cũng không biết bay, nhóc đáng thương." Giản Nhiên nói, mặt không biểu cảm đập con gián xuống đất, "Hy vọng kiếp sau ngươi có thể làm một con gián phương nam, amen."

Sau một hồi im lặng, Phòng Huy Phùng cười gượng nói: "Anh Giản lợi hại."

Giản Nhiên xử lý xong con gián, rửa sạch tay trở lại, nhìn thấy Nhậm Thanh Lâm vẫn chưa lên giường, hỏi: "Không ngủ sao?"

"Tôi thật sự có vài thứ cần xem." Nhậm Thanh Lâm chỉ chỉ văn kiện trên màn hình máy tính, "Học trưởng ngủ trước đi."

"Bây giờ còn sớm, tôi không buồn ngủ." Giản Nhiên kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh Nhậm Thanh Lâm, "Cậu cứ làm việc, không cần để ý tôi."

Phòng Huy Phùng ăn mì tôm xong, nằm trên giường dùng điện thoại, thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới.

Hai đại nam thần trong trường ngồi trước mặt hắn, một người nhìn máy tính, một người nhìn điện thoại, rõ ràng không có giao lưu gì, nhưng thoạt nhìn lại hoà hợp ngoài ý muốn, giống như đôi vợ chồng kết hôn đã nhiều năm trước lúc ngủ nằm ở trên giường, không quấy rầy nhau, lại có sự ăn ý mà những người khác không cách nào chen vào.

Phòng Huy Phùng vui hớn hở phỉ nhổ đầu óc đen tối của mình, "Tôi ngủ trước đây nha, anh Giản ngủ ngon."

Giản Nhiên: "Tiểu Phùng ngủ ngon."

Đêm khuya sương mù, Giản Nhiên bị cảm vẫn chưa khỏi hơi chịu không nổi nữa, mắt thấy pin điện thoại sắp cạn, Nhậm Thanh Lâm vẫn còn đang xem một phần đơn báo cáo. Giản Nhiên liếc mắt nhìn mấy lần, miễn cưỡng nhìn ra đây là hạng mục ở nước ngoài nào đó của Nhậm gia.

Cậu nhịn không được hỏi: "Cậu giờ mới tròn mười chín tuổi, chú dì để cậu tiếp xúc với những thứ này?" Cậu cũng hai mươi tuổi rồi, vẫn không biết Giản gia rốt cuộc có bao nhiêu tài sản.

"Chỉ là tìm hiểu một chút, sẽ không chiếm dụng bao nhiêu thời gian."

"Nói bừa, bây giờ không phải chậm trễ cậu đi ngủ sao."

Nhậm Thanh Lâm nhìn cậu, "Học trưởng buồn ngủ rồi?"

Giản Nhiên: "...Vẫn ổn."

"Có phải tôi không đi ngủ, học trưởng cũng sẽ không đi ngủ không?"

Là như vậy không sai, nhưng từ trong miệng Nhậm Thanh Lâm nói ra, liền thêm một tầng nghĩa khác.

Nhậm Thanh Lâm gấp laptop lại, "Vậy đi thôi."

"Nhưng, cậu lên trước đi."

"Đợi đã," Nhậm Thanh Lâm đưa một lọ kem bôi tay cho Giản Nhiên, "Thoa một chút, có thể giảm bớt tĩnh điện."

Giản Nhiên kinh ngạc: "Lại còn có loại thần khí này!"

Nhậm Thanh Lâm buồn cười nói: "Học trưởng bị tĩnh điện giày vò lâu như vậy, cũng không tìm vài phương pháp phòng tránh sao?"

Giản Nhiên trét một đống kem lên tay, thuận miệng nói: "Vừa hay giật chết mấy tên muốn sờ mó tôi kia."

Không dễ dàng gì lên được giường, chút buồn ngủ kia của Giản Nhiên lại chạy đâu mất không thấy.

Giường của Nhậm Thanh Lâm sạch sẽ mềm mại, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt. Giản Nhiên biết loại mùi này, có lẽ là mùi của loại nước giặt đồ nào đó, cậu thường ngửi thấy trên người Nhậm Thanh Lâm.

Nhậm Thanh Lâm chui vào trong chăn trước, y nằm nghiêng lại, chừa lại cho Giản Nhiên một khoảng trống lớn, "Học trưởng, qua đây."

Giản Nhiên tỏ vẻ hoài nghi: "Chút chỗ nhỏ này, thật sự có thể nhét được hai người chúng ta?"

Nhậm Thanh Lâm cười, "Thử thì mới biết được."

Giản Nhiên nhẹ tay nhẹ chân chui vào chăn, nếu như cậu nằm thẳng sợ rằng nhậm Thanh Lâm sẽ bị ép thành bánh thịt, cậu và Nhậm Thanh Lâm nằm nghiêng giống nhau, hai người sẽ mặt đối mặt, cơ thể gần như dính vào nhau. Chen thì chen đó, đồng thời cũng vô cùng ấm áp.

Nhậm Thanh Lâm nhỏ giọng nói: "Chật không?"

"Chật, có điều có thể chấp nhận được. Giản Nhiên bị lông mi của Nhậm Thanh Lâm quét qua một chút, trên mặt hơi ngứa, "Tốt... Tốt hơn chút so với tàu điện ngầm tuyến số ba ở Quảng Châu."

Nhậm Thanh Lầm cười khẽ, "Học trưởng, cánh tay của tôi không có chỗ để, có thể đặt lên người anh được không?"

Vấn đề này hỏi ra, ngu ngốc giống như là con trai hỏi con gái "Tôi có thể hôn em không" vậy.

"Không thể," Giản Nhiên nói, "Cậu chặt cánh tay đi."

"Được, vậy tôi không để nữa."

Quả nhiên là tên ngốc.

Giản Nhiên bắt lấy tay của Nhậm Thanh Lâm, đặt lên trên bả vai của mình, "Đây là giường của cậu, cậu muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đấy."

Nhậm Thanh Lâm chớp chớp mắt, cười khẽ nói: "Đây là học trưởng nói đó." Nói xong, y bèn dời tay xuống hông Giản Nhiên.

Giản Nhiên: "..."

"Học trưởng," Tay của Nhậm Thanh Lâm hơi co lại, "Anh thật sự rất mềm nha."

"Chắc là đồ ngủ của tôi mềm."

"Không," Nhậm Thanh Lâm hơi cố chấp nói, "Là học trưởng mềm."

Giản Nhiên không muốn tranh luận chủ đề chẳng hiểu ra sao này với Nhậm Thanh Lâm, "Được được được, tôi mềm tôi mềm."

"Chân của anh cũng rất lạnh."

"Ừ." Cậu chạy vội quá, không kịp mang giày, lại ngồi ở dưới lâu như vậy, lạnh là đương nhiên.

"Vậy tôi làm ấm cho anh."

Cảm nhận thấy chân của mình bị chân của Nhậm Thanh Lâm kẹp lại, Giản Nhiên hơi trợn to mắt, "Này 一一"

Bởi vì chăn quá lạnh Phòng Huy Phùng vẫn chưa ngủ không nhịn nổi nữa, "Anh Nhậm, ông cũng giúp tôi làm ấm đi, mẹ nó tôi sắp đông thành xác khô rồi."

Nhậm Thanh Lâm: "...Lăn"

Giản Nhiên bị doạ một phen, "Cậu vẫn chưa ngủ?"

Phòng Huy Phùng ai oán nói: "Quá lạnh, hoàn toàn ngủ không được."

Giản Nhiên an ủi cậu ta: "Không bao lâu nữa sẽ có khí ấm, cố chịu thêm chút."

Nhậm Thanh Lâm: "Nói chuyện sẽ tiêu hao nhiệt lượng, bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất cậu nên im miệng."

Phòng Huy Phùng thảm thương: "Ờ."

Giản Nhiên khó khăn đưa tay ra, lấy điện thoại nhìn thời gian, nói: "Mau chóng ngủ đi, cũng sắp một giờ rồi, ai nói nữa người đó là chó."

Nhậm Thanh Lâm: "..."

Giản Nhiên nhắm mắt lại, tính ủ ra cơn buồn ngủ. Nhưng hơi thở ấm áp của nam sinh sát bên gáy khiến cậu hơi tâm phiền ý loạn. Đây không phải lần đầu tiên cậu và Nhậm Thanh Lâm đồng sàng cộng chẩm, mấy ngày chúp ảnh kết hôn kia, hai người đều là ngủ trên cùng một chiếc giường. Giường khi đó rất lớn, bọn họ có thể mỗi người ngủ mỗi bên, không đυ.ng chạm đối phương, nhưng hiện tại, Giản Nhiên cảm thấy mình gần như tiếp xúc ở khoảng cách âm với Nhậm Thanh Lâm. Cũng may bây giờ là mùa đông, đồ ngủ của hai người cũng xem như dày, nếu như là mùa hè, bọn họ da dính sát da, cậu chắc chắn không thể hiện bình tĩnh được như lúc này.

...Thật ra bây giờ cậu hơi không bình tĩnh. Hai người thật sự cách quá gần, mỗi một hành động đều sẽ bị đối phương biết được, vậy tới sáng ngày mai, chẳng phải là một trận xấu hổ?

Nhưng đó là phản ứng sinh lý bình thường, mọi người đều thành niên rồi, không cần phải rối rắm loại chuyện này. Hoặc là, cậu dậy sớm một chút, nhân lúc Nhậm Thanh Lâm chưa tỉnh lén lén lút lút rời đi? Không phải, bọn họ lại không làm cái gì, cậu mắc gì phải làm như vụиɠ ŧяộʍ. Hơn nữa, cho dù bọn họ thật sự làm gì đó, vậy cũng không phải là vụиɠ ŧяộʍ, là sinh hoạt vợ chồng danh chính ngôn thuận ok!

一一Mẹ nó chứ sinh hoạt vợ chồng! Hai tên trai thẳng làm sao trải qua sinh hoạt vợ chồng cậu nói cho tôi biết!!!

Người Giản Nhiên không động đậy, suy nghĩ lại giống như ngựa hoang đứt cương, kéo thế nào cũng không kéo trở về được. Không biết qua bao lâu, cậu không dễ gì có chút ý muốn ngủ, người bên cạnh động một chút, ngồi dậy, cẩn thận từng tí trèo xuống giường.

Giản Nhiên: ?

Nhậm Thanh Lâm muốn đi đâu?

Chẳng mấy chốc, ban công truyền tới tiếng nước chảy, Nhậm Thanh Lâm hình như đi rửa mặt, sau đó y lại ngồi ở bên dưới mười mấy phút, mới mình đầy hơi lạnh trở lại trên giường.

02:36_2023-01-29