Chương 40: Đổi quà

Phía sau màn giường bỗng không còn động tĩnh, Quý Nguyên Hi ngờ vực nói: "Nhiên Nhiên? Hello?"

"..."

"Nhiên Nhiên ông không sao thì chít một tiếng, nếu không tui trèo lên đó!"

Giản Nhiên ngọ ngoạy ngồi dậy, yếu ớt nói: "Lão Quý."

"Hửm?"

Giản Nhiên cảm giác như mình sắp ngạt thở, "Bình dưỡng khí còn lại lúc ông đi Đạo Thành lần trước mang về chưa? Mau đưa tui hít vài cái."

"Cái thứ đó tui đã sớm vứt rồi. Ông đây là muốn hít oxi sao, xảy ra chuyện gì vậy?"

"...Không sao, ngủ ngon."

Mặt Giản Nhiên xám như tro tàn nhìn khăn choàng trong tay, chỉ muốn hoá thành đà điểu chôn đầu vào hố.

Bây giờ cách lúc cậu và Nhậm Thanh Lâm tạm biệt dưới lầu đã qua ba mươi phút, Nhậm Thanh Lâm còn nói gì mà vừa về sẽ xem quà ngay. Cảnh tượng đó cậu chỉ tưởng tượng thôi đã đau đầu.

Nhậm Thanh Lâm mở hộp quà tinh xảo ra, kết quả nhìn thấy một cái đồng hồ nổi tiếng trăm vạn, cùng... một cái quần thu.

Một cái quần thu màu đen, bị người khác mặc qua.

Đm, Nhậm Thanh Lâm có phải sẽ tưởng là cái quần thu đó là do cậu tự tay đan không?!

Ha ha.

Ha ha ha ha.

Ha ha ha ha ha ha.

Ánh mắt Giản Nhiên đờ đẫn nhìn trần nhà, nghiêm túc suy nghĩ độ khả thi của việc dùng khăn choàng này thắt chết mình.

Có điều, nếu như Nhậm Thanh Lâm đã nhìn thấy quà tặng, tại sao đến cái tin nhắn cũng không gửi? Đây không giống phong cách của y. Với đức hạnh của Nhậm Thanh Lâm, nên nói mấy lời lẳиɠ ɭơ như " Học trưởng tặng tôi quần thu là đang ám thị tôi cởi ra sao" mới đúng. Cũng nửa tiếng rồi, một chút phản ứng y cũng không có, có phải nói rõ là, y vẫn chưa nhìn thấy cái quần thu đó...

Giản Nhiên mơ hồ nhìn thấy một tia hy vọng, cậu không dám trực tiếp tìm Nhậm Thanh Lâm, mà là gửi Wechat cho Phòng Huy Phùng.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Tiểu Phùng, cậu ở đâu?

Hoàng Phi Hồng: Ở ký túc, anh Giản có chuyện gì sao?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Bối cảnh chuyên dùng nói chuyện đại sự】

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Bây giờ Nhậm Thnah Lâm ở cạnh cậu?

Hoàng Phi Hồng: Không có, cậu ấy ở phòng bên cạnh.

Ồ?!

Giản Nhiên ngồi thẳng người dậy, lúc gõ chữ tay còn đang run.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Đi lúc nào?

Hoàng Phi Hồng: Anh Nhậm vừa về đã bị lớp trưởng gọi đi rồi.【Hai tay gãi đầu.jpg】

Aaaaa! Thượng đế không có vứt bỏ cậu aaa!

Giờ này phút này, ở trong đầu của Giản Nhiên, bản chibi của mình đang khua chiêng gõ trống đốt pháo ăn mừng.

Cậu sống lại rồi, cậu lại có thể làm người rồi!

Cậu là đại bảo bối may mắn nhất toàn thiên hạ!

Giản Nhiên ấn phím thoại, nói: "Tiểu Phùng, giúp anh một chuyện! Đợi lát nữa Nhậm Thanh Lâm về, cậu nhất định phải tìm đủ mọi cách cản cậu ta lại, đừng để cậu ta đi bóc quà! Nhất định phải ngăn cậu ta đó! Bây giờ tôi đi tới phòng mấy cậu liền!"

Giản Nhiên thuận tay đeo khăn choàng lên cổ, nhanh chóng xuống giường, mang dép xong xông thẳng ra ngoài.

Quý Nguyên Hi ở phía sau hét lên: "Nhiên Nhiên, ông đi đâu, sắp tắt đèn rồi!"

Giản Nhiên điên cuồng chạy xuống năm lầu, chạy đến ký túc xa đối diện, lại hít một hơi trèo lên lầu năm, lúc nhỏ sau khi cậu dùng mười mấy thỏi son của mẹ cậu vẽ tranh liền bị đuổi đánh cũng nhanh nhanh như này. Hai dì quản lý đang chuẩn bị đóng cổng ký túc chỉ nhìn thấy một luồng dư ảnh xẹt qua trước mắt, hai người ngơ ngác nhìn nhau.

"Vừ nãy em nam sinh kia, là ở toà ký túc của chúng ta sao?"

"Chưa nhìn rõ mặt, nhưng trễ như vậy, lại mặc đồ ngủ dép lê, chắc là toà của chúng ta."

"Cũng phải. A, mười một giờ rồi, đóng cổng đóng cổng."

"Hôm nay lão nương nhất định phải ngủ một giấc ngon, ai về tối muộn ta cũng không mở cửa, la vỡ cổ họng cũng không có tác dụng!"

"Được rồi, mỗi lần bà đều nói như vậy, đám tiểu tử đó xin một chút không phải bà vẫn mắng mắng la la mà rời giường..."

Nhậm Thanh Lâm từ phòng bên cạnh đi ra, đúng lúc thấy cuộc gọi của mẹ y. Mẹ Nhậm chúc y sinh nhật vui vẻ qua điện thoại, còn nói chuẩn bị quà sinh nhật cho y, bảo y rảnh thì về nhà một chuyến.

Nhậm Thanh Lâm lơ đãng đồng ý, quà ba mẹ chuẩn bị y rất mong chờ, nhưng quà tặng y chờ mong nhất vẫn đang ở trong phòng, đợi y đi gỡ ra.

Trong hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Nhậm Thanh Lâm nhìn hướng cầu thang, thì thấy một "Vật thể không rõ" màu đỏ lộ ra từ đầu cầu thang, đi nhanh về phía của y.

Đợi vật thể không rõ cách gần chút, Nhậm Thanh Lâm mới nhìn rõ gương mặt thật của cậu.

"Học trưởng?"

Giản Nhiên chạy quá gấp, trong chốc lát không phanh lại kịp, va vào người Nhậm Thanh Lâm. Nhậm Thanh Lâm bị Giản Nhiên đυ.ng phải lùi lại nửa bước, vẫn không quên đỡ bả vai của cậu, giúp cậu ổn định cơ thể.

Giản Nhiên thở gấp mạnh, " Nhậm, Nhậm Thanh Lâm?"

"Ừ, là tôi." Trên mặt Nhậm Thanh Lâm hiếm thấy hơi hoang mang, "Muộn như vậy rồi, học trưởng là tới tìm tôi sao?"

"Phải," Giản Nhiên ôm lấy eo của học đệ không quan tâm nữa, "Cậu trước, trước tiên đừng trở về... đợi tôi hoãn lại trước..."

Nhậm Thanh Lâm cảm nhận cảm xúc và nhiệt độ bên hông, hơi ngơ ngẩn.

Giản Nhiên mặc đồ ngủ vải nhung hình Spider Man mà đỏ, mềm mềm, liên tục, ôm vào vô cùng thoải mái. Cậu hình như mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, gò má của cậu bởi vì bị cảm mà đỏ bừng lên, đại khái là mới nãy chạy quá nhanh, cách mấy lớp áo, Nhậm Thanh Lâm cũng có thể cảm nhận được trái tim đang đạp mãnh liệt của cậu.

Ký túc xá vừa mới tắt đèn, mỗi gian phòng ngủ đều tối mò, chỉ có hành lang là còn sáng đèn.

Nhậm Thanh Lâm đứng im để Giản Nhiên ôm, hai người đứng trước cửa phòng, bị nam sinh ngang qua nhìn với đủ loại ánh mắt.

Phòng Huy Phùng thò đầu ra, "Anh Nhậm, vừa nãy học trưởng của ông gửi Wechat cho tui, nói..."

Nhậm Thanh Lâm ngước mắt nhìn bạn cùng phòng, người kia thấy hai người ôm nhau, miệng mở thành chữ O, sau đó dứt khoát rụt đầu về lại phòng.

Cảm thấy tần suất nhịp tim quay về mức đô bình thường, Giản Nhiên từ từ buông lỏng tay ra.

Nhậm Thanh Lâm nói: "Học trưởng có thể nói chuyện rồi?"

"Ừ," Giản Nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, không nhiều lời, "Tôi là đến lấy lại quà."

"Quà?"

Giản Nhiên mặt dày mày dạn nói: "Tôi lấy nhầm đồ, thứ hôm nay tặng cậu không phải thứ tôi muốn đưa cậu."

Nhậm Thanh Lâm nhướng mi, "Đêm hôm khuya khoắt học trưởng tới tìm tôi, chỉ là vì chuyện này?"

"Ừ," mặt Giản Nhiên lại nóng lên, "Cậu trả lại đồ cho tôi đi."

Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, hình như không có không vui, "Được, học trưởng đi vào trước đi."

Tron phòng, chỉ có trên bàn của Phòng Huy Phùng sáng đèn. Nhìn thấy hai người tiến vào, Phòng Huy Phùng nói: "Hai người xong chuyện rồi?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Cậu vẫn chưa tắm?"

"Chưa, tui đợi anh Giản đi rồi mới đi."

"Vậy bây giờ cậu có thể đi rồi."

Phòng Huy Phùng ngơ người, cầm khăn lông đi về phía phòng tắm, "Vậy tui đi đây, hai người từ từ nói chuyện."

Giản Nhiên hỏi một câu: "Hai người bạn cùng phòng khác của cậu đâu?"

"Tới quán net qua đêm rồi." Nhậm Thanh Lâm cầm lấy túi quà ở trên ghế, "Học trưởng muốn cái này?"

Có vài hộp quà thoạt nhìn tinh xảo xa hoa, thật ra thứ bỏ bên trong là một cái quần thu của nam.

Giản Nhiên âm thầm thở phào một hơi, đưa tay ra, "Phải."

Tay Nhậm Thanh Lâm bỗng nhiên dùng sức hơn, trong lúc nhất thời Giản Nhiên không cách nào lấy túi quà lại, hai người mỗi người cầm một mặt túi giấy, ai cũng không có dấu hiệu thả tay ra.

Tim Giản Nhiên lập tức vọt tới cổ họng, "Cậu làm gì."

"Cái này không phải quà của tôi, vậy quà của tôi đâu?" Nhậm Thanh Lâm hỏi, "Học trưởng có mang tới không?"

Giản Nhiên: "...Ừ."

Tiếng nước chảy rào rào truyền tới từ phòng tắm, quấy nhiễu làm tinh thần hai ngươi hơi không yên.

Nhậm Thanh Lâm cụp mắt nhìn cậu, cười, "Áo ngủ Spider Man của học trưởng không hề có túi. Không lẽ..." Y liếʍ liếʍ khoé môi, nhỏ giọng nói: "Học trưởng là muốn lấy chính mình tặng cho tôi?"

"..."

Nói chuyện thì nói chuyện, chọc người thì chọc người, không có gì tự nhiên lại gần như vậy làm gì.

Giản Nhiên nghĩ như thế, lại không lùi bước.

"Cậu thật có sức tưởng tượng," Giản Nhiên dùng giọng điệu khinh bỉ thường thấy khi bị trêu ghẹo nói, "Cũng có thể đi viết sách rồi."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhậm Thanh Lâm, Giản Nhiên tháo khăn choàng trên cổ mình xuống, hơi nhón chân, đeo lên người Nhậm Thanh Lâm.

"Cái này tặng cậu." Giản Nhiên nhỏ giọng nói, "Là... Là tôi tự tay đan đấy."

Nhậm Thanh Lâm mở to mắt.

Giản Nhiên cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Nhậm Thanh Lâm, "Bởi vì thời gian hơi gấp gáp, cho nên có lẽ đan hơi thô ráp, không thể so với đồ mua. Nhưng mà..." Giản Nhiên cảm thấy mình càng nói càng sai, giống như tiểu cô nương tỏ tình với người mình thích, một chút cũng không lưu loát. Cậu nắm nắm đầu tóc, buồn bực nói: "Dù sao tôi cùng đan rồi, cậu thích mang thì mang."

Nhậm Thanh Lâm cầm một góc của khăn choàng, đặt vào lòng bàn tay cảm nhận một chút, "Quả thật hơi thô."

".."

Lửa giận của Giản Nhiên ầm một phát, bốc lên.

Mẹ nó Nhậm Thanh Lâm, ba đây thức mấy đêm đan khăn choàng cho cậu, thê mà cậu lại có mặt mũi nói thô?

"Nhưng mà, tôi lại thích thô."

Lửa giận của Giản Nhiên thoáng một cái, dập tắt.

Nhậm Thanh Lâm xoa xoa tóc cậu, đè cọng tóc cậu mới nắm xù lên xuống, "Cảm ơn học trưởng, tôi thấy rất vui."

"..."

"Từ trước đến nay đây là, quà tặng tốt nhất tôi nhận được."

Giản Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Nhậm Thanh Lâm.

Mắt của học đệ rất đen, rất sáng, trong ánh sáng không quá sáng, chiếu lên mặt y.

Tim Giản Nhiên, chợt run rẩy.

Ai cũng không có nói chuyện, bầu không khí không hiểu sao lại bắt đầu mập mờ. Giản Nhiên cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không ra.

Nhậm Thanh Lâm bình thường không phải rất biết nói sao, bây giờ sao lại cùng cậu câm như hến luôn rồi?!

Mau nói gì đi, lúng ta lúng túng như này xem như gì...

Cuối cùng, Phòng Huy Phùng ở trong phòng tắm phá vỡ sự yên tĩnh này. "Anh Nhậm, anh Giản, ai người trò chuyện xong chưa? Tôi quên mang quần áo theo, có thể giúp một chút không."

Giản Nhiên như mới tỉnh lại từ trong mơ, giật lại túi quà đựng quần thu từ trong tay Nhậm Thanh Lâm, nói lớn: "Không giúp, cậu ở trần mà ra đây đi."

Phòng Huy Phùng sắp khóc tới nơi, "Đừng mà anh Giản, thân hình tôi lại không có gì đáng để xem."

Nhậm Thanh Lâm thuận tay lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo của Phòng Huy Phùng, ném vào phòng tắm.

Có Phòng Huy Phùng ở đây, bầu không khí trong phòng quay trở về mức độ bình thường. Giản Nhiên cầm chật túi quà, nói: "Vậy tôi về đây."

Phòng Huy Phùng: "Cũng qua mười một giờ rồi, dì chắc chắn sẽ không thả cho anh về đâu."

"Tôi lại không phải người của toà ký túc này, nói với dì chắc không vấn đề gì."

Phòng Huy Phùng nhún nhún vai: "Vậy anh phải chuẩn bị tốt tinh thần bị mắng với ghi lỗi."

Giản Nhiên chần chừ nói: "Đây cũng không phải ký túc xá nữ, chắc không nghiêm trọng như vậy."

"Ai biết được, mấy dì ai cũng hung dữ kinh khủng."

Nhậm Thanh Lâm suy nghĩ, nói: "Tối nay học trưởng ở lại đây đi."

"Cũng được đó," Phòng Huy Phùng nói, "Dù sao hai tên kia muốn đi thâu đêm, trống hai cái giường này."

Giản Nhiên nghĩ cũng không nghĩ nói: "Tôi không quen ngủ giường của người khác."

Giản Nhiên ngẩng đầu nhìn giường Nhậm Thanh Lâm. Ừ, cái này cậu có thể chấp nhận.

"Vậy anh ngủ đâu?" Lúc chụp ảnh kết hôn, Nhậm Thanh Lâm mặc đồ người khác đã mặc qua cũng không quá vui vẻ, càng đừng nói tới ngủ giường của người khác.

Nhậm Thanh Lâm mở laptop trên bàn ra, "Tôi có phần tài liệu cần xem gấp, tối nay có lẽ phải thâu đêm."

Giản Nhiên lạnh lùng cười: "Tôi tin cậu con khỉ."