Chương 38: Chạy tiếp sức

Thức khuya mấy đêm, lại không chịu mặc quần thu, không ngoài dự đoán, Giản Nhiên bị cảm rồi.

Cuối tuần thức dậy, mắt cậu đau xót kinh khủng, mũi bị nghẹt, đầu óc hỗn hỗn loạn loạn, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi.

Hôm nay là ngày tổ chức đại hội thể thao tân sinh trong trường, cũng là sinh nhật Nhậm Thanh Lâm, Giản Nhiên đã nói rõ với đám bạn cùng phòng, tới sân vận động xem thi đấu trước, sau đó tham dự tiệc sinh nhật Nhậm Thanh Lâm.

Thẩm Tử Kiêu dường như đã thoát ra được một chút từ trong ám ảnh từ "nữ thần", mới sáng sớm liền đứng trước gương làm đẹp, nói gì mà "Vẫn là học muội tốt, ngây thơ đáng yêu lại dính người", hắn muốn trong đại hội thể thao tân sinh nắm bắt thời gian dụ dỗ một hai em.

Ba người cũng chuẩn bị gần xong rồi, nhưng giường ngủ của Giản Nhiên lại chậm chạp không có động tĩnh gì, kéo màn giường ra bọn họ cũng không biết Giản Nhiên dậy hay chưa. Quý Nguyên Hi thăm dò nói: "Nhiên Nhiên, ông thức chưa?"

Giản Nhiên hắt hơi một cái, khoé mắt chảy ra nước mắt sinh lý, "Đang mặc đồ, đừng hối."

Quý Nguyên Hi bị giọng của Giản Nhiên làm hết hồn, "Vc, từ lúc nào mà ông có giọng nói trầm thấp gợi cảm như vậy thế!"

Tiểu thiên sứ Kha Ngôn quan tâm nói: "Anh Giản có phải cảm rồi không?"

"Có chút," Giọng Giản Nhiên run lập cập truyền tới từ trên giường, "Đm, lạnh chết mất, tui cảm giác như tai tui sắp bị đông lại lun rồi."

Hôm qua lúc cậu gọi video với mẹ, mẹ cậu còn mặc áo ngắn tay bật máy lạnh, suýt nữa ghen tị chết mất với cậu.

"Nhiên Nhiên, nghe anh khuyên một câu, chúng ta là ở Bắc Kinh, mặc quần thu không mất mặt. Ông cứ không chú ý giữ ấm, chắc phải trải qua Halloween trong bệnh viện." Quý Nguyên Hi mở tủ đồ của Giản Nhiên ra, tìm ra một cái quần thu màu đen trong tủ ném lên giường, "Mặc vào nhanh lên."

"Không," Giản Nhiên trầm giọng nói, ""Xuân che thu lạnh, không sinh bệnh vặt" có biết không? Giờ mới tháng mười một liền mặc quần thu, vậy đợi tới tháng mười hai, tui chắc phải là khoác mền đi ra ngoài."

*Xuân che thu lạnh, không sinh bệnh vặt: có nghĩa là khi đang mùa xuân, chớ có vội vàng mà cởi bỏ áo bông, vào mùa thu chớ có mới chớm lạnh đã mặc thật dày, giữ ấm vào mùa xuân và giữ mát vào mùa thu rất tốt cho sức khỏe.

Thẩm Tử Kiêu ba hoa nói: "Haiz, bị ông đoán trúng rồi, người Bắc Kinh bọn tui vào mùa đông là khoác chăn mền ra đường đó."

Kha Ngôn trợn to mắt: "Thật à? Sao tui không nhìn thấy."

Giản Nhiên lười để ý bọn họ, "Lão Quý, trên bàn của tui có hộp quà, ông đưa cho cậu ta."

Hộp quà là Giản Nhiên mua trên mạng, theo phong cách tối giản, màu xanh biển đậm, bên trên còn có một cái nơ bướm.

"Là quà sinh nhật tặng Nhậm Thanh Lâm à?" Quý Nguyên hi thuận tay cầm hộp quà lên, "Bên trong là cái gì thế, tốt nhất đừng là đồ gì quá đắt, tui chuẩn bị cho Nhậm Thanh Lâm một cái băng cổ tay."

Thẩm Tử Kiêu nói: "Người ta là quan hệ gì chứ, có thể so sánh sao."

"Khụ khụ一一Bớt nhiều lời, đưa tui."

Giản Nhiên chuẩn bị cho Nhậm Thanh Lâm tổng cộng hai phần quà. Trong hộp đã buộc nơ cậu bỏ đồng hồ mẹ Giản mua, giá cả cũng không kém nhẫn kết hôn, xem như trả lễ; còn có một món khác, chính là khăn choàng cậu thức khuya ba đêm đan nên.

Giản Nhiên ngáp một cái, bỏ khăn choàng vào hộp quà, để chung với đồng hồ, thay đồ xong thì trèo xuống giường.

Thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời lộ diện, gió cũng không lớn, đi ở bên ngoài cả người đều thả lỏng.

Lúc bọn họ tới sân vận động, không ngờ phát hiện thế mà lại có không ít người, hàng trước gần như đều ngồi đầy rồi. Quý Nguyên Hi đi tìm bạn gái, ba người khác tìm vị trí ở mấy hàng đầu, Giản Nhiên bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Anh Giản!"

Là Phòng Huy Phùng, bên cạnh cậu ta còn có mấy chỗ trống. Ba người đi tới chỗ của Phòng Huy Phùng, Giản Nhiên hỏi cậu ta: "Cậu sao lại ở đây?"

Phòng Huy Phùng cười híp mắt nói: "Là anh Nhậm bảo tôi giữ chỗ cho học trưởng đó. Mấy anh tới trễ, nghi thức khai mạc đã kết thúc rồi一一Anh Giản đây là bị bệnh à?"

Thức khuya cộng với cảm, hai mắt Giản Nhiên bị đỏ, da cậu vốn trắng, bây giờ càng trắng đến gần như trong suốt, ở dưới ánh mặt trời cứ như một con quỷ hút máu anh tuấn đẹp trai.

"Kết quả của việc cần phong độ không cần nhiệt độ," Thẩm Tử Kiêu mỉa mai nói, "Tiểu Phùng, cậu không cần thi đấu à?"

Phòng Huy Phùng tự giễu: "Với cơ thể này của tôi, chỉ có thể đi đẩy tạ, cái đó vào ngày mai."

Kha Ngôn thật lòng thật dạ nói: "Tôi cảm thấy cơ thể này của cậu cũng được, có phúc khí."

Phòng Huy Phùng dở khóc dở cười: "Cảm ơn học trưởng khích lệ."

Vị trí Phòng Huy Phùng chiếm ở hàng thứ hai, có thể xem rõ ràng tình huống trên đường chạy. Giản Nhiên nhìn quanh một lúc, nói: "Sao không nhìn thấy Nhậm Thanh Lâm?"

"Vẫn chưa tới lượt cậu ấy." Phòng Huy Phùng nói, "Có điều sắp rồi, hạng mục tiếp theo chính là chạy tiếp sức."

Vai Giản Nhiên bị vỗ một cái, cậu một lần nữa bị tĩnh điện giật, hơi không kiên nhẫn quay đầu lại, "Ai vậy."

"Là anh, Nhiên Nhiên." Lâm Tư Sâm cười nói, "Lâu quá không gặp."

Giản Nhiên lúng túng sờ sờ mũi, "Anh Sâm, thật trùng hợp."

"Gần đây ở sân bóng đều không thấy em rồi一一Sắc mặt em sao trông khó coi như vậy, cảm rồi?" Lâm Tư Sâm dù bị giật, nhưng tay vẫn đặt trên vai Giản Nhiên như cũ.

Giản Nhiên thấy may mình còn có bị bệnh làm cái cớ. "Ừ, gần đây cơ thể không quá dễ chịu, rất ít khi đi chơi bóng."

"Có bị nặng hay không," Lâm Tư Sâm xích lại gần cậu, "Mắt em đều đỏ hết lên rồi này."

Giản Nhiên vừa cười vừa lui lại một chút, "Không nặng. Anh Sâm anh cách em xa chút, cẩn thận bị lây bệnh."

Thẩm Tử Kiêu bên cạnh nghe vậy, xấu miệng nói: "Sao không thấy ông nói tui giữ khoảng cách, không sợ tui bị ông lây?"

"Không sợ," Giản Nhiên nói, "Ông da dày thịt béo."

Nhậm Thanh Lâm thay đồ xong, cùng ba bạn học tới đường đua làm nóng người. Trong đám người, y vừa nhìn liền có thể thấy Giản Nhiên đang cùng học trưởng ở hàng sau châu đầu ghé tai với nhau.

Nhậm Thanh Lâm nheo mắt lại, đi tới khán đài.

Bạn học hét gọi y: "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, anh Nhậm ông đi đâu thế!"

Nhậm Thanh Lâm không trả lời, bước nhanh tới chỗ khán đài, "Học trưởng."

Sự chú ý của người trong khu đó đều bị thu hút tới, Giản Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Thanh Lâm mặc đồ thể thao, nhíu mày nói: "Cậu mặc ít như vậy không lạnh à?"

Nghe giọng nói khàn khàn của Giản Nhiên, lời Nhậm Thanh Lâm vốn muốn nói lập tức quên mất, "Học trưởng bị cảm?"

Giản Nhiên hơi buồn bực, cậu bị bệnh rõ lắm sao, ai cũng có thể nhìn ra.

"Uống thuốc chưa?"

Giản Nhiên che miệng ho hai tiếng, "Vẫn chưa."

Nhậm Thanh Lâm nhướng người tới, dùng mu bàn tay chạm chạm vào trán Giản Nhiên. May là không có bị sốt.

Ngồi ở hàng đầu tiên, nữ sinh bị Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm kẹp ở giữa là bạn cùng lớp với Nhậm Thanh Lâm, giờ phút này gò má cô đỏ bừng, phấn khích tới nỗi muốn lên đường chạy chạy hai vòng.

Lâm Tư Sâm cười nói: "Đợi lát nữa tôi đưa Nhiên Nhiên đi mua thuốc, Nhậm Thanh Lâm mau chóng trở lại đi, đừng chậm trễ thi đấu."

Nhậm Thanh Lâm nâng mí mắt lên, thản nhiên quét mắt nhìn Lâm Tư Sâm, nói với Giản Nhiên: "Trước tiên trở về kí túc nghỉ ngơi, tôi thi đấu xong đi tìm anh."

"Thời này ai không bị cảm phát sốt chứ," Giản Nhiên bất đắc dĩ nói, "Mọi người quá chuyện bé xé ra to rồi, tôi lát nữa uống nhiều nước ấm hơn là có thể khỏi."

Phía sau truyền tới tiếng thúc giục của bạn học, Nhậm Thanh Lâm không thể không đi. Y xoa đầu Giản Nhiên một phát, "Đợi tôi."

Thẩm Tử Kiêu phát hiện điểm chính, "Ôi, Nhậm Thanh Lâm chạm vào ông sao không bị giật vậy!"

"Không biết." Đầu óc Giản Nhiên mơ mơ hồ hồ, cũng không biết là vì cảm, hay là do cái chạm mới nãy của Nhậm Thanh Lâm.

Nhậm Thanh Lâm trở lại đường chạy, cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu.

Phòng Huy Phùng đảm nhiệm bình luận tạm thời, giới thiệu tóm tắt với đám người Giản Nhiên.

"Hạng mục tiến vào chung kết của khoa chúng ta không có mấy cái, chạy tiếp sức xem như là một trong số đó."

Kha Ngôn hỏi: "Vậy những khoa tiến vào chung kết khác thì sao?"

Phòng Huy Phùng nói ra tên từng khoa một, nghe tới "Khoa Ngoại ngữ", Thẩm Tử Kiêu cứ giống như nghe nước mình tiến vào chung kết World Cup (*này là không tin nổi á), "Không phải...khoa Ngoại ngữ tổng cộng có mấy nam sinh?"

"Chắc mười mấy người, cho nên nói là hắc mã đấy." Phòng Huy Phùng nhìn về một phía chép chép miệng, "Nhìn thấy một khu lớn toàn mấy em gái ngồi kia không? Đều là của khoa Ngoại ngữ đó, đặc biệt tới cổ vũ cho bốn nam sinh, chỉ thiếu giơ biểu ngữ nữa thôi."

*Hắc mã: một phép ẩn dụ cho một đối thủ cạnh tranh có sức mạnh không thể đoán trước hoặc một người chiến thắng bất ngờ.

Thẩm Tử Kiêu nhìn thấy một khu toàn là học muội, cảm thán: "Khoa chúng ta từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy."

Nữ sinh ngồi phía trước nói: "Khoa chúng ta nam sinh nhiều, cố gắng lên chắc chắn không thua bọn họ."

"Bùm" một tiếng, tiếng súng vang lên, đám nam sinh trên đường chạy lập tức xông lên.

Phòng Huy Phùng nói không sai, bốn nam sinh khoa Ngoại ngữ chính là bốn con hắc mã. Khi chạy gậy đầu tiên, bọn họ vẫn ở vị trí trung bình, nhưng động tác bọn họ chuyền gậy vô cùng chuyên nghiệp, nhanh nhẹn lại lưu loát, lúc đoạn giữa gậy thứ hai thì đến được vị trí thứ ba. Sau khi đến gậy thứ ba, khoa Ngoại ngữ xông lên vị trí đầu, tân sinh của khoa Kỹ thuật mạng cũng không yếu thế, vẫn luôn duy trì ở vị trí thứ hai.

Nữ sinh khoa Ngoại ngữ bên cạnh làm ra tư thế tiếp ứng cho Idol, ai không biết còn tưởng ở đây đang diễn ra concert gì đó.

"Anh trai, cố lên! Anh trai, cố lên!"

"Các anh trai là tuyệt vời nhất, xông lên nàooooo!"

"Các anh trai là số một! Cố lên cố lên cố lên一一"

Đến giai đoạn nước rút của gậy thứ tư, tiếng hò hét cỗ vũ của bọn họ gần như muốn lật tung nóc nhà. Sinh viên của Kỹ thuật mạng nhìn thấy Nhậm Thanh Lâm nhận lấy gậy tiếp sức, cũng bắt đầu hò hét.

"Nhậm Thanh Lâm cố lên!"

"Xông lên anh Nhậm, xông lên!"

"Giáo thảo cố lên aaaaa!"

Nhậm Thanh Lâm phát huy hết ưu thế của chân dài, chênh lệch với hạng nhất đang thu nhỏ lại mắt thường có thể thấy.

Lúc này, những nữ sinh khoa Ngoại ngữ lấy ra đòn sát thủ của các cô, mỗi một người đều giơ hai tay lên, đặt trên đỉnh đầu, làm ra động tác "Yêu cậu" trong phim Hàn.

Đám nam sinh khoa Kỹ thuật mạng: "..."

Giản Nhiên: "Là tại hạ thua rồi."

Nữ sinh ngồi trước mặt cậu đứng dậy, hét lên với cậu: "Thua gì mà thua! Nữ sinh khoa Kỹ thuật mạng tuyệt đối không nhận thua! Không phải chỉ là trái tim thôi sao, làm như ai không biết vậy! Đều đứng dậy hết cho tôi!"

Giản Nhiên: "...Hả?"

Thẩm Tử Kiêu kinh sợ rồi, yếu ớt nói: "Bọn tôi cũng cần làm sao? Bọn tôi là nam đó trời, tôi nghĩ Nhậm Thanh Lâm chắc cũng không mong muốn chúng tôi làm đâu."

Nữ sinh vội la lên: "Các học trưởng, bây giờ là lúc rối rắm cái này sao? Thi đấu có thể thua, khí thế không thể thua! Nhanh, nghe khẩu lệnh của tôi, động tác buộc phải đồng đều như một với tôi!"

Phòng Huy Phùng là người đầu tiên làm động tác "Yêu cậu", "Anh Nhậm cố lên, em yêu anh cả đời này!"

Những nam sinh khác cũng lục tục bày ra động tác, Thẩm Tử Kiêu và Kha Ngôn cũng bất chấp rồi, còn không quên kéo theo Giản Nhiên: "Nhanh nào! Ông có còn là người của khoa chúng ta không đó."

"Mấy ông đây là mất hết đạo đức." Giản Nhiên nói, không tình không nguyện giơ tay lên, cứng ngắc dùng ngôn ngữ tứ chi nói cố lên với học đệ trên đường chạy.

Nhậm Thanh Lâm đang ra sức chạy dư quang nhìn thấy một nhóm nam sinh làm trái tim với mình, suýt chút không giữ vững được nhịp chân.

Lúc trong tầm mắt sắp chỉ còn lại dư ảnh, mặt của Giản Nhiên xoẹt qua.

Giản Nhiên giống như những người khác, làm ra động tác rập khuôn, do cách quá xa, Nhậm Thanh Lâm nhìn không rõ biểu cảm của cậu.

Nhưng y có thể tưởng tượng ra được, học trưởng chắc chắn là vẻ mặt không tình nguyện, giống với lúc trước, vừa hung dữ vừa đáng yêu.

Nhậm Thanh Lâm nhếch môi, xông thẳng một mạch tới vạch đích.

一一Hạng nhất.

16:14_2023-01-05