Chương 37: Thẻ phụ

Giản Nhiên: Trai đẹp nghẹn lời.jpg

Thảo nào toàn trường đều nói Nhậm Thanh Lâm có chủ, mẹ nó bằng chứng này cũng quá thực rồi.

"Cậu tại sao không tháo nhẫn ra?" Giản Nhiên nghe thấy mình hỏi.

Nhậm Thanh Lâm bình tĩnh nói: "Quen rồi, tháo ra xong cứ cảm thấy thiếu gì đó."

Lúc Giản Nhiên vừa tháo nhẫn ra cũng có loại cảm giác này, trên tay hơi trống trải, làm cái gì cũng thấy không quen.

"Lại nói," Nhậm Thanh Lâm giơ bàn tay lên, yêu thích nhìn vòng sáng màu bạch kim, "Mang nhẫn cũng giúp tôi bớt đi không ít phiền toái."

Giản Nhiên nới, "Cậu dùng nó chắn đào hoa à, không sợ học tỷ cũng hiểu lầm?"

"Không đâu," Nhậm Thanh Lâm chậm rãi nói, "Tôi đã giải thích với người đó rồi."

"Cho nên cậu vẫn chưa theo đuổi được người ta?"

"Ừ," Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Có phải rất vô dụng không?"

Giản Nhiên rất khó hình dung tâm trạng của mình lúc này. Nói 【Vui trên nỗi đau của người khác】quá đê tiện rồi【Như trút được gánh nặng】lại chưa tới nỗi. Duy nhất có thể quyết định là, cậu hơi tiếc nồi lẩu ở căn tin lúc ăn cùng Phòng Huy Phùng一一Thịt cừu nhúng ngon biết bao, cậu của lúc đó sao lại ăn không nhận ra mùi vị chứ.

"Cậu...đừng nản chí." Giản Nhiên hơi dối lòng an ủi học đệ, "Trước đi lúc Kiêu cẩu theo đuổi nữ thần, lão Quý thường nói gì mà "Nịnh nọt đến cuối nên có sẽ có". Cậu cố gắng cố gắng hơn, dựa vào tố chất của cậu, chắc chắn không cần nịnh nọt cũng có thể ôm được mỹ nhân về."

"Ôm được mỹ nhân về..." Nhậm Thanh Lâm cười nhẹ, "Được. Học trưởng ăn cơm chưa, có muốn cùng ăn cơm tối rồi về sau?"

Giản Nhiên nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý: "Được, tôi muốn ăn thịt cừu nhúng."

"Học trưởng muốn ăn cái gì tôi đều đưa học trưởng đi." Nhậm Thanh Lâm muốn đè sợi tóc dựng lên trên đầu Giản Nhiên xuống, lại bị tĩnh điện trên người Giản Nhiên giật một cái.

Giản Nhiên giật mình "A" một tiếng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Nhậm Thanh Lâm, buồn rầu nói: "Tôi cứ tới mùa đông thì thành Pikachu, không có gì cũng phóng điện, cậu tốt nhất cách tôi xa chút."

Nhậm Thanh Lâm nhíu mày, "Lẽ nào mùa đông liền không thể cùng học trưởng thân mật nữa?"

"Tốt nhất đừng. Từ từ, hình như những mùa khác chúng ta cũng đâu có thân mật?"

"Học trưởng lần sau trước lúc chạm vào thứ gì, có thể dùng tay chạm xuống mặt đất hoặc tường trước."

Giản Nhiên nghi ngờ nói: "Chiêu này có tác dụng sao?"

"Ừ, dây nối đất không phải là nguyên lý này sao?"

Giản Nhiên suy nghĩ, cảm thấy hình như có chút hợp lý.

Nhậm Thanh Lâm nhìn hai tay trống không của Giản Nhiên, "Học trưởng tới lấy hàng chuyển phát?"

Bước chân Giản Nhiên khựng lại, hai mắt mở lớn, "Đm..."

"Sao vậy?"

"Tôi trở lại liền, cậu ở đây đợi tôi!" Giản Nhiên bỏ lại một câu, quay người liền chạy.

Cậu giao hàng chuyển phát cho anh trai kia mới mười mấy phút, bây giờ quay lại tìm nhất định có thể tìm được.

"Xin, Xin chào..." Giản Nhiên thở gấp nói, "Hàng tôi mới ký gửi lúc nãy..."

Anh trai nhận hàng có ấn tượng rất sâu đối với nam sinh đẹp trai này, cười nói: "Là cậu à, đồ của cậu đã gửi đi rồi, yên tâm đi, trưa mai là đến."

Giản Nhiên: ?

"Không phải... Cậu đây cũng quá nhanh đấy!"

Anh trai nhận hàng tự hào nói: "Đương nhiên rồi! An toàn, tin cậy, nhanh chóng, lựa chọn của thời đại mới一一SF Express!"

Giản Nhiên: "..."

Nhậm Thanh Lâm đợi một lúc, nhìn thấy Giản Nhiên ũ rũ cúi đầu đi tới, hỏi: "Hàng chuyển phát của học trưởng đâu?"

Giản Nhiên qua loa nói: "Tôi nhớ nhầm rồi. À phải, sinh nhật của cậu, còn ba ngày nữa phải không?"

Ba ngày, miễn cưỡng đủ cho cậu đan một cái khăn nữa, chỉ là có khả năng phải thức khuya.

Nhậm Thanh Lâm rõ ràng hơi kinh ngạc, "Học trưởng vậy mà nhớ rõ như thế."

"Đầu óc dùng được là như thế đấy." Giản Nhiên nói, "Cậu tính trải qua như thế nào?"

"Hôm đó vừa đúng đại hội thể thao, không có thời gian làm quá phức tạp, có khả năng cùng bạn bè ăn một bữa cơm一一Học trưởng đến được không? Có thể dẫn ba bạn cùng phòng của học trưởng theo cùng."

Giản Nhiên hơi khựng lại: "Thì ra cậu vốn không tính mời tôi?"

Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Không, tôi vốn định ăn cơm xong một mình tìm học trưởng."

Trong lòng Giản Nhiên hơi động, "Một mình tìm tôi...có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn trong mấy tiếng cuối cùng của tuổi mười tám, trải qua cùng học trưởng."

Giản Nhiên cảm thấy nhịp tim mình càng nhanh hơn, cậu liếʍ liếʍ môi, hỏi: "Tại sao?"

Nhậm Thanh Lâm rũ mắt nhìn Giản Nhiên một lúc, chậm rãi nói: "Học trưởng, anh có phát hiện ra một vấn đề."

"Hả?"

"Lúc trước, là tôi hỏi anh "Tại sao" nhiều hơn. Hiện tại, hình như ngược lại rồi."

Giản Nhiên sửng sốt.

Trong quá khứ khi hai người đi chung, Nhậm Thanh Lâm thường xuyên hỏi cậu "Tại sao", dường như muốn thông qua lời nói cử chỉ của cậu đi khai thác những thứ sâu hơn. Ngược lại, cậu rất ít hỏi Nhậm Thanh Lâm cái gì. Bời vì cậu thấy Nhậm Thanh Lâm nghĩ thế nào, làm cái gì, không liên quan nhiều tới cậu. Nhưng từ sau kỳ nghỉ Quốc khánh trở về, vấn đề cậu muốn hỏi Nhậm Thanh Lâm dần dần nhiều lên.

Cậu tò mò Nhậm Thanh Lâm buổi tối không chơi game cùng cậu thì Nhậm Thanh Lâm làm gì, để tâm thanh tiến độ giữa y và học tỷ, muốn biết y sao lại muốn vào mấy tiếng cuối cùng của tuổi mười tám, trải qua cùng với cậu.

Đm, cậu đây là bị gì vậy? Chẳng lẽ đan len còn có buff thêm, có thể làm người ta biến thành bà quản gia?

"Tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi." Giản nhiên cứng đầu nói, "Không muốn nói cậu có thể không nói."

Nhậm Thanh Lâm cúi đầu xuống, bờ vai run nhẹ, hình như đang nhịn cười, "Bởi vì, học trưởng đối với tôi mà nói là sự tồn tại đặc biệt."

Rõ ràng biết Nhậm Thanh Lâm lại đang trêu chọc, rõ ràng sớm đã quen chiêu này của y, Giản Nhiên vẫn là bởi vì câu này, gương mặt nóng lên.

"Quả thực đặc biệt," Giản Nhiên cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói, "Bạn đời hợp pháp, loại có thể bảo bác sĩ rút ống thở của cậu."

"Đúng thế," Nhậm Thanh Lâm nửa thật nửa giả nói, "Bây giờ không đối tốt với học trưởng, đợi sau này già đi, tôi có chuyện bất trắc, phải ngồi trên xe lăn nhìn học trưởng cùng bà cụ khác nhảy quảng trường, vậy cũng quá thảm rồi."

Giản Nhiên cười, "Cậu mới nhảy quảng trường."

Gần trường học có một tiệm lẩu bò cạp cừu (*này có trong game quán lẩu nè), hai người cùng nhau đi ra ngoài trường, lúc ngang qua siêu thị còn gặp phải Thẩm Tử Kiêu mới mua đồ xong.

*Bọ cạp cừu là một món ăn Sơn Đông , nguyên liệu chính là xương sống cừu hoàn chỉnh cùng với thịt thăn và tủy sống, vì hình dạng tương tự như bọ cạp nên thường được gọi là bọ cạp cừu. Bọ cạp cừu thường được dùng để nấu lẩu nước trong, rất ngon.

Thẩm Tử Kiêu quấn mình trong áo khoác, trên tay cầm thau nhựa màu xanh lá, lộ ra một khuôn mặt oán hận ngất trời, chào hỏi hai người.

Nhậm Thanh Lâm hô một tiếng "Anh Kiêu", sẵn sàng cho thời gian ở riêng với Giản Nhiên.

"Ồ, chịu ra cửa rồi?" Giản Nhiên nói, "Trong tay ông cầm thau nhựa làm gì?"

Thẩm Tử Kiêu: "Mới mua đó, trời quá lạnh rồi, chuẩn bị để ngâm chân trước khi ngủ一一Hai người muốn đi đâu vậy?"

"Đi ăn lẩu bò cạp cừu," Giản Nhiên nói, "Đi chung?"

"Đi đi đi."

Giản Nhiên liếc mắt nhìn cái thau trong tay cậu ta, ghét bỏ nói: "Ông chắc chắn muốn mang thau ngâm chân theo à?"

"Cái này có là gì," Thẩm Tử Kiêu hào hùng nói, "Ăn không hết vừa hay có thể bỏ vô mang về."

Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm nhìn nhau, lập tức mất khẩu vị.

Trời vừa lạnh lên, buôn bán của tiệm cực kỳ tốt. Lúc ba người đến, chỉ còn lại chỗ ngồi bốn người ở góc. Thẩm Tử Kiêu cầm thau nhựa ngang qua đám người, dẫn đến không ít ánh mắt kinh ngạc, cậu ta không hề hay biết, rất tự nhiên mà kêu nhân viên phục vụ tới gọi món.

Giản Nhiên vừa khử trùng bát đũa vừa nghĩ, cậu và Kha Ngôn cùng Quý Nguyên Hi sống cùng với loại ngu ngốc Thẩm Tử Kiêu này một năm, còn có thể giữ cho IQ không bị kéo xuống, cũng không dễ dàng gì.

Tuy Giản Nhiên luôn nói không cần để ý khẩu vị của mình, Nhậm Thanh Lâm vẫn chọn món canh suông, Thẩm Tử Kiêu cũng không có ý kiến gì với cái này.

Chọn món xong, Thẩm Tử Kiêu đọc giới thiệu bò cạp cừu được dán trên tường: "Bò cạp cừu chất béo thấp, giàu canxi. Dễ hấp thu, dưỡng âm bổ thận, hiệu quả làm đẹp tráng dương, là thực phẩm bổ dưỡng tốt nhất trong mùa đông..." Cậu ta nhìn Giản Nhiên ngỗi phía đối diện với ánh mắt "Ông hiểu mà", "Lẽ ra nên kêu lão Quý tới ăn, Quốc khánh trở về cậu ta hư nhược đi không ít, cần bồi bổ."

Giản Nhiên: "Ông cùng cần bồi bổ, lão tứ."

Thẩm Tử Kiêu: Nụ cười dần dần biến mất.jpg

"Không phải đã nói không nhắc lại chuyện này nữa sao!"

Nhậm Thanh Lâm hiểu ngay, yên lặng giật giật khoé miệng.

Bò cạp cừu là bộ phận tốt nhất trên người con cừu, chất thịt thơm ngon, tuỷ xương lại nhiều, dưới tác dụng của gia vị, gần như không có mùi tanh. Giản Nhiên uống một ngụm canh, cảm thấy từ đầu đến chân đều ấm lên.

Tiệm lẩu không lớn, hoàn cảnh chỉ có thể xem như tàm tạm, khảng cách giữa các bàn rất gần, bọn họ thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ bàn bên cạnh truyền tới. Nhưng ở trong bầu không khí như này, mới có cảm giác tận hưởng cuộc sống.

Thẩm Tử Kiêu lấp đầy bụng, miệng vẫn không chịu rảnh rang, nhìn thấy nhẫn trên tay Nhậm Thanh Lâm, nói: "Đm, cậu thật sự có bạn gái rồi à, cô ấy không để bụng chuyện của cậu và Giản Nhiên?"

Nhậm Thanh Lâm nhìn Giản Nhiên, người sau giải thích: "Kiêu cẩu là người duy nhất trong trường biết quan hệ của chúng ta."

Thẩm Tử Kiêu vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi, miệng tôi vô cùng kín, sẽ không nói cho người khác."

Nhậm Thanh Lâm cười cười, ngược lại y mong miệng Thẩm Tử Kiêu rộng chút, tốt nhất là cho toàn trường đều biết."

Y xoay xoay nhẫn trên ngón tay, nói: "Đây là nhẫn kết hôn, tôi không có bạn gái, chỉ có một người vợ là học trưởng đây."

Giản Nhiên vừa uống ngụm canh: "Khụ一一khụ khụ一一"

Thẩm Tử Kiêu trợn mắt há mồm, làm ra biểu cảm nuốt trộng bóng đèn. Với hiểu biết của hắn về Giản Nhiên, cảnh tượng tiếp sau đây có khả năng sẽ cực kỳ thảm khốc, cũng không biết có liễn luỵ đến hắn không. Nghĩ tới đây, hắn cầm cái thau mới mua lên, chắn trước mặt mình.

Hai tay Nhậm Thanh Lâm chạm vào tường trước, sau đó nhẹ nhàng vỗ sau lưng Giản Nhiên, "Bị sặc rồi?"

Giản Nhiên liếc y, "Cậu一一"

Thẩm Tử Kiêu nhắm mắt lại一一Đến rồi đến rồi, Hà Đông sắp vang lên tiếng sư tư gầm rồi! Núi lửa sắp bùng phát rồi!

"Mẹ nó cậu nhỏ tiếng chút," Giản Nhiên nói, "Bị người khác nghe được thì sao."

Nhậm Thanh Lâm "Ừ" một tiếng, "Tôi lần sau chú ý hơn."

Thẩm Tử Kiêu: ???

"Ông sao vậy," Giản Nhiên nhìn bàn cùng phòng, "Biểu cảm này, ông thấy quỷ sao? Nhanh chóng bỏ cái chậu xuống, mất mặt quá đi."

Thẩm Tử Kiêu đặt chậu xuống, vẻ mặt phức tạp, "Giản Nhiên, ông thay đổi rồi."

Ăn lẩu xong, Giản Nhiên gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, lúc lấy điện thoại cũng lấy luôn thẻ tín dụng Nhậm Thanh Lâm cho cậu ra.

Nhân viên phục vụ: "Xin hỏi Wechat hay là Alipay?"

Giản Nhiên mở mã QR chuyển tiền trên Wechat: "Wechat."

Nhân viên phục vụ quét mã xong, nhìn thau nhựa bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, vẻ mặt kì lạ, "Những đồ thừa lại, cậu muốn dùng cái này mang về sao?"

Giản Nhiên "phụt" cười ra tiếng, Thẩm Tử Kiêu lúng túng nói: "Không cần, cảm ơn."

Thẩm Tử Kiêu hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền, tui chuyển cho ông."

"Không cần, tui note vào notebook rồi, đợi lần sau ông mời tui. Nhậm Thanh Lâm, tấm thẻ này cậu vẫn nên cầm về đi," Giản Nhiên nói, "Tôi không dùng tới."

Thẩm Tử Kiêu nhìn tấm thẻ đen, vô cùng tâng bốc nói: "Đm, đây là thẻ đen trong truyền thuyết? Tui có thể sờ một chút không, chỉ một chút."

Nhậm Thanh Lâm nói: "Thẻ chính ở trong tay tôi, tôi giữ thẻ phụ cũng không dùng."

"Vậy cậu có thể cho ba mẹ cậu."

Nhậm Thanh Lâm cười, "Anh cảm thấy bọn họ sẽ cần cái này?"

...Hình như cũng phải.

"Tấm thẻ này là làm theo tên anh, người khác dùng cũng không tiện, học trưởng vẫn nên giữ lại đi, cứ xem như tiền tiêu vặt thêm一一Học trưởng không phải cảm thấy tiền tiêu vặt chú dì cho quá ít sao.

Thẩm Tử Kiêu ghen tị nói: "Lên đại học có ba mẹ cho tiền tiêu thì thôi đi, mẹ nó chồng cũng cho, ngưỡng mộ ngưỡng mộ. Học đệ, cậu còn thiếu vợ không?"

Nhậm Thanh Lâm: "Không thiếu, một người cũng nuôi không nổi rồi."

Giản Nhiên đập một phát vào lưng Thẩm Tử Kiêu, "Ông cút đi."

Thẩm Tử Kiêu lập tức nhảy cẫng lên, "Điện điện điện一一Em là điện, em là ánh sáng, em là thần thoại duy nhất, tôi chỉ yêu em, you are my superstar一一"

(*Bài superstar của S.H.E)

Tuy chắc chắn là mình không dùng, nhưng Giản Nhiên cuối cùng vẫn giữ lại tấm thẻ tín dụng phụ này.

Trở về phòng, Thẩm Tử Kiêu đi tra thông tin liên quan tới loại thẻ tín dụng phụ này, phát hiện chỉ phí năm cũng phải năm con số, không khỏi cảm thán: "Không hổ là thiếu gia Nhậm gia, quả nhiên là lắm tiền nhiều của."

Giản Nhiên thở dài: "Đúng vậy."

Nhậm Thanh Lâm đối với cậu quả thực hào phóng, chiếc nhẫn trăm tám mươi vạn nói tặng liền tặng, bây giờ mỗi táng còn cho cậu tiền tiêu. Nếu cậu là con gái, chắc chắn đã sớm đắm chìm vào trong loại tình yêu giản dị tự nhiên này rồi.

"Có điều, phú nhị đại bây giờ không phải đều thịnh hành kiểu khoe của sao?" Thẩm Tử Kiêu nói, "Ông xem ông với Nhậm Thanh Lâm, ở trong ký túc, ăn tại căn tin, bình thường ra ngoài ngồi tàu điện ngầm, so với những người khác là hai loại khác biệt! Tôn nghiêm phú nhị đại của hai người đi đâu rồi?"

"Đây gọi là khiêm tốn, tiền tài không lộ, hiểu chứ?" Giản Nhiên sạc pin cho đèn bàn của mình, vẫn chưa muốn bỏ qua cho Thẩm Tử Kiêu, "Kiêu cẩu, tối nay ông cần dùng đèn bàn không?"

Loại đèn bàn sạc pin này, sinh viên gần như mỗi người đều có, sau khi tắt đèn dùng thì thích hợp.

"Chắc không dùng."

"Vậy cho tui mượn."

Thẩm Tử Kiêu tò mò nói: "Tối nay ông muốn thức khuya?"

"Ừ." Giản Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tui muốn học bài."

14:57_2023-01-02