Trong sảnh tiệc cao cấp ở lầu một, đồ ăn và đồ uống ở đây hầu như không được đυ.ng qua, mọi người đang ngồi một chỗ nói chuyện, ánh mắt của bọn họ có chút mệt mỏi.
Nhưng ngay lập tức, bọn họ lấy lại tinh thần, ánh mắt mệt mỏi biến mất, từ xa bọn họ nhìn thấy một người đàn ông từ cửa tiến vào.
----- Bọn họ đã đợi Thẩm Thuật Bạch tròn một đêm.
Một người đàn ông lớn tuổi tay cầm ly rượu tiến về phía trước.
Thức cả một đêm, tất cả sự mệt mỏi trên khuôn mặt khi gặp Thẩm Thuật Bạch đều biến thành nụ cười hòa ái, ôn hòa: "Sớm đã nghe nói Thẩm tổng tuổi trẻ anh tuấn, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên lời đồn không sai."
"Quá khen rồi." Thẩm Thuật Bạch hơi gật đầu.
Những người xung quanh khi thấy ông lão kia bước tới, ai cũng định cầm rượu đi tới.
Nhưng còn chưa kịp đi về phía trước, liền truyền đến một tiếng động lớn.
Trong sảnh tiệc phát ra tiếng động lớn như vậy thực sự có chút đột ngột. Tại đây, tất cả mọi người đều là doanh nhân có tiếng ở tỉnh G, tụ tập ở đây vì cùng một việc. Mà tại bữa tiệc quan trong như vậy, có những âm thanh dư thừa khiến người ta không vui.
Ông lão cau mày, gọi người phục vụ tới.
"Đối diện có chuyện gì thế?"
Người phục vụ bị gọi tới cũng mơ hồ không biết chuyện gì.
"Xem ra là tiểu công tử tổ chức tiệc sinh nhật đối diện đi rồi."
"Tiểu công tử? còn nhỏ? còn nhỏ sao không biết trông coi cẩn thận?" Ông lão bất mãn hừ lạnh.
Người phục vụ cũng không biết trả lời thế nào, quản lý đã dặn không thể đắc tội với những người khách ở đây.
"Đối diện là con nhà ai?" Lại có một ông lão khác hỏi.
Cái này thì người phục vụ biết, ở cửa đối diện có tấm poster rất to, anh ta còn nhớ: "Một người nhà họ Kỷ ạ."
Vừa mới nói xong, liền có một giọng nói khác vang lên: "Thẩm tổng ngài đi đâu thế?"
Mọi người nhìn ra thì chỉ thấy bóng lưng cao thẳng đi về phía ngoài sảnh tiệc, bước đi rất nhanh mà vững chắc.
Anh không đáp lại câu hỏi, chi là lúc đi tới ngoài cửa, dừng lại ở cửa không biết nói gì với người phục vụ, sau đó mới đi tiếp.
...................
"Nếu đã ghê tởm như thế, không bằng đem tôi xóa khỏi hộ khẩu nhà họ Kỷ đi."
"Được! Mày đã muốn xóa tên khỏi hộ khẩu, vậy bây giờ liền đi! Tao xem mày rời khỏi nhà họ Kỷ thì có thể làm được gì!"
Kỷ Lê sớm đã chuẩn bị chuyển ra khỏi hộ khẩu nhà họ Kỷ, nhưng không ngờ lại là phương thức này. Cậu lúc trước thử nghĩ qua cha Kỷ có thể có bao nhiêu khả năng giữ lại mình, bất kể có thực lòng hay không, thế mà hiện thực lại là đáp ứng dứt khoát không chút do dự, thậm chí....
Nhìn thấy ánh mắt của cha Kỷ, Kỷ Lê kéo chăn siết chặt tay lần nữa, ngón tay dần trở nên trắng bệch và đau buốt nhưng cậu không để ý chút nào.
"Vừa hay." Một giọng nói đầy từ tính vang lên "Chuyển ra khỏi hộ khẩu đến nhà họ Thẩm chúng tôi."
Một âm thanh đột ngột vang lên, cha Kỷ quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông với khí thế mạnh mẽ, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cài cúc áo trên cùng.
Nghe âm thanh này cả một đêm, tai Kỷ Lê nóng lên.
----- Cậu cho rằng người đàn ông này đã rời đi rồi.......
"Cậu là?" Cha Kỷ nhìn người đến giọng nói có chút yếu đi.
Thẩm Thuật Bạch có dáng người cao, khuôn mặt đẹp, mất một lúc những người khác mới hồi phục lại tinh thần.
"Đây là......tài xế nhà họ Trần!" một người đột nhiên nói
"Tài xế?" Kỷ Diệc Thần nhìn bạn mình
"Đúng vậy, hôm qua khi tớ đến nhìn thấy anh ta từ ghế lái xe của Trần thiếu đi ra, lúc đó không thấy Trần thiếu đâu có thể là đã tiến vào bữa tiệc trước rồi."
Phòng tiệc đối diện bọn họ cũng đã nghe ngóng qua, bên trong đều là những nhân nhân vật có tiếng của tỉnh G, ban đầu những người đối diện định đặt bao hết, nhưng không biết tại sao lại hủy, vì như thế Kỷ Diệc Thần mới có thể tổ chức tiệc sinh nhật tại đây.
"A!" Mẹ Kỷ dường như nghĩ ra điều gì đó, "cho nên tiểu Lê ngày hôm qua cùng với tài xế....." nói được một nửa bà ý thức được mình nói điều không nên nói và ngậm chặt miệng.
Vốn dĩ cho rằng người đàn cao lớn trước mặt là nhân vật lớn nào đó sắc mặt của cha Kỷ trong nháy mắt đen lại: "Thật đúng là có tiền đồ, cùng một tài xế lêu lổng!"
Nói xong, ông ta đột nhiên giễu cợt: " Cậu đã nói để cho Kỷ Lê vào hộ khẩu của Thẩm gia các người, vậy liền cho đi! Thương cho đôi vợ chồng nghèo khổ, tôi không tin cậu là một tài xế có thể cho nó được ngày tháng tốt!"
Nghe được lời nói của cha Kỷ, Kỷ Lê cảm thấy toàn thân phát rét run.
Đây là cha của cậu, cha ruột, có quan hệ huyết thống.
Bên trong yên tĩnh, Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê đang không có tâm trạng.
Ở cửa có rất nhiều người, nhưng mà không có ai dự định giúp Kỷ Lê.
Khóe miệng Thẩm Thuật Bạch nhếch lên, giọng nói xa cách và lễ độ: "Không cần bác phải nhọc lòng quan tâm, Kỷ Lê ở nhà tôi tự nhiên sẽ sống càng tốt."
Kỷ Lê nhìn anh, một người đàn ông xa lạ nhưng lại đứng về phía cậu.
Cha Kỷ hiển nhiên không tin lời của Thẩm Thuật Bạch, không chỉ là cha Kỷ, mẹ Kỷ, Kỷ Diệc Thần cùng với bạn của Kỷ Diệc Thần đều không tin.
Một người tài xế, có thể cho Kỷ Lê cuộc sống tốt hơn ở nhà họ Kỷ? Trò đùa của thế kỷ?
Tất cả mọi người đều không tin, Kỷ Lê mỉm cười: "Tôi tin anh"
Bất luận là ai, đều có thể khiến cậu sống tốt hơn là ở nhà họ Kỷ.
.............
Hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỷ Lê nói với tất cả mọi người có mặt tại đây mình sẽ cùng Thẩm Thuật Bạch đi đăng ký kết hôn, có thể là bị nhà họ Kỷ làm cho tức giận cũng có lẽ là một loại ăn ý nào không biết, Kỷ Lê cậu sau này không còn độc thân nữa.
Lúc đi đăng ký kết hôn, Thẩm Thuật Bạch bảo cậu ngồi trên xe, sau đó rời đi một lúc.
Đây là một chiếc Maybach, Kỷ Lê trước kia chỉ từng nhìn thấy chứ không ngồi qua, có lẽ là xe của ông chủ anh ấy.....Kỷ Lê nghĩ thầm
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Thẩm Thuật Bạch lấy thứ gì đó từ tay người phục vụ, sau đó đi đến.
"Ăn chút đi." Anh đem cháo đưa cho Kỷ Lê.
Kỷ Lê sửng sốt, nhận lấy: "Cảm.....Cảm ơn."
Cháo có độ ấm chứ không hề nóng, nhưng Kỷ Lê cảm thấy rất nóng, nóng đến tận trong tim.
"Anh ăn chưa?" Cậu hỏi Thẩm Thuật Bạch
"Ăn rồi" Thẩm Thuật Bạch trả lời
"Ừ"
Hai người không nói chuyện tiếp.
Kỷ Lê không biết nói gì. Cậu lặng lẽ mở cháo ra và ăn.
Thẩm Thuật Bạch ngồi ở vị trí lái xe, tốc độ không nhanh, rất ổn
Đợi lúc Kỷ Lê ăn xong cháo, xe cũng vừa tới cửa cục dân chính.
Một chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhìn bàn tay cầm khăn tay, thon dài rất đẹp.
"Cảm ơn" Cậu nói
"Nên là vậy" Thẩm Thuật Bạch đáp
Hai người vừa mới nhận thức vẫn còn xa lạ, không có chuyện gì để nói.
Kỷ Lê nhận chiếc khăn tay lau khóe miệng và tay, cúi đầu xuống xe.
Sau khi cậu xuống xe, Thẩm Thuật Bạch cũng xuống xe.
Mặt trời rất nóng, có một bóng râm chiếu lên người Kỷ Lê, cậu nhìn thấy Thẩm Thuật Bạch tay cầm ô che nắng cho mình.
Kỷ Lê mũi có chút chua xót.
Kỷ Lê không thể nói được đây là loại tâm tình gì, nhưng cậu biết, cậu sắp cùng người đàn ông ân cần này đi đăng ký kết hôn.
Trước ngày hôm nay bọn họ không hề quen biết nhau.
Sau ngày hôm nay tên của hai người sẽ được viết vào một cuốn sổ, và sẽ có một bức ảnh đặc biệt của hai người họ.
"Đi thôi" Thẩm Thuật Bạch nói
Chỉ vẻn vẹn có 2 chữ thôi nhưng giống như ngày hạ mát lạnh, ngày đông ấm áp.
Kỷ Lê ngoảnh mặt đi, cúi đầu, vành tai nóng rực: "Ừ......."