Chương 4: Quan hệ phu phu

Đi vào cục dân chính.

Hai người vừa mới nhận thức nhau có phần xa lạ.

Lúc chụp ảnh giữa hai người không được tự nhiên có chút xa cách.

Nhân viên chụp ảnh không nhịn được nghi hoặc liền hỏi bọn họ: " Hai người thật sự là tự nguyện kết hôn sao?"

" Đúng vậy"

Tiếng nói trầm thấp vang lên.

Một bàn tay to lớn ôm vai Kỷ Lê kéo cậu đến bên cạnh mình.

Kỷ Lê trái tim đập loạn, mặt đỏ bừng, cậu cúi thấp đầu xuống.

"Chú rể này, cậu ngửng đầu lên đi " Nhân viên nhắc Kỷ Lê

Kỷ Lê ngẩng đầu lên.

" tách" một tiếng, tấm ảnh của hai người ra đời.

Trên giấy chứng nhận kết hôn, trong bức ảnh thuộc về hai người, khuôn mặt cậu đỏ ửng còn môi Thẩm Thuật Bạch cong lên đẹp đến mức phông nền đỏ phía sau mất đi màu sắc của nó.

................................

Sau khi đăng ký kết hôn, Thẩm Thuật Bạch đưa Kỷ Lê đến nhà mà cậu thuê, lúc đến nơi hai người đều không nói chuyện, cũng không xuống xe.

Bọn họ bây giờ được xem là quan hệ phu phu, nhưng Kỷ Lê không biết bọn họ có cần ở chung một chỗ không nữa.....

Một cuộc điện thoại phá vỡ bầu không khí giữa hai người.

Thẩm Thuật Bạch nhận điện thoại, người bên kia không biết nói gì, đôi lông mày đẹp của Thẩm Thuật Bạch nhăn chặt lại.

Đôi lông mày đẹp như này không nên như vậy......

"Có chuyện gì thế?" Kỷ Lê hỏi

Ngón tay Thẩm Thuật Bạch gõ nhẹ lên tay lái, trong giọng nói mang theo chút bực bội không thể kiểm soát được: " Ừ, có chút chuyện ngoài ý muốn"

" Vậy........anh đi trước đi." Kỷ Lê nói, lông mày hơi rủ xuống.

Thẩm Thuật Bạch nhìn cậu một lúc, rất lâu sau mới nói: "Tôi sẽ cố gắng buổi tối trở về."

Buổi tối..........Mặt Kỷ Lê có chút nóng.

"Được" cậu nói

Nhận được câu trả lời của Kỷ Lê, Thẩm Thuật Bạch nhìn cậu bước xuống xe vào nhà rồi mới rời đi.

.............................

Nhà trọ Kỷ Lê thuê có rất ít người đến, không chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn, cậu trước đây thường chứng kiến

và nghe thấy cảnh một gia đình ngồi trên bàn lớn ăn nhiều món phong phú trong các lễ hội khác nhau.

Kỷ Lê trong lòng khẽ động, cậu đứng dậy xuống tầng đi chợ, tiêu tốn gần hết số tiền tiết kiệm, mua hết gần 300 tệ tiền thức ăn.

Mang theo một đống thức ăn vào phòng bếp, cậu bận rộn cả một buổi chiều để làm đồ ăn.

Sau khi món ăn được bưng từ bếp lên bàn ăn, cậu bắt đầu quét và lau sàn để dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Kỷ Lê ngồi vào bàn ăn, nhìn đồng hồ trong phòng khách, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.

Người một nhà ngồi quây quần bên nhau đầm ấm, trò chuyện về gia đình và ăn bữa tối thịnh soạn.

Kỷ Lê đổi những người bên trong thành Thẩm Thuật Bạch và cậu, khóe miệng cậu nở nụ cười ấm áp - cậu cũng có người nhà có thể cùng nhau trải qua kỳ nghỉ.

A! Đúng rồi, cậu không nói cho Thẩm Thuật Bạch biết cậu ở phòng nào ở tầng mấy, anh ấy không tìm được thì sao?

Nghĩ một lúc Kỷ Lê đi ra ngoài cửa.

Cậu đi thang máy xuống tầng 1, đi đến chỗ dễ nhìn ngoài cổng ở tầng dưới và đứng ở đó.

Nhưng khi cậu đứng dó đến ba giờ sáng và không thể đợi được Thẩm Thuật Bạch, Kỷ Lê đã nhớ ra.

Thẩm Thuật Bạch nói sẽ cố hết sức buổi tối trở về.

……………………………….

Ánh nắng chói chang của buổi sáng chiếu vào.

Kỷ Lê thức dậy khỏi ghế sô pha trong phòng khách - đã mười giờ rưỡi.

Hôm nay là chủ nhật, cậu không có tiết học.

Kỷ Lê rửa mặt đánh răng, vứt thức ăn đã nguội lạnh trên bàn cả đêm và đi đổ rác.

Thời tiết bên ngoài vẫn nắng nóng như hôm qua.

Vứt rác xong, cậu quét mã QR xe đạp công cộng cách đó không xa, phóng xe đến khu mua sắm cao cấp ở tỉnh G như cuối tuần vẫn làm.

Trước đây tuy rằng cậu sau khi đến đều sẽ không đi vào, chỉ chụp ảnh ở cửa, nhưng hôm nay ...

Sau khi cất chiếc xe đạp trở lại địa điểm, Kỷ Lê ngồi bên mép hồ bơi ở lối vào của trung tâm mua sắm thất thần.

Điện thoại rung lên, cậu ngơ ngác nhìn nó.

Andy: 【buổi trà chiều sang trọng chỉ cần chín trăm chín mươi chín tệ, chỉ cần chín mươi chín cho một nhóm mười người, có ai muốn đăng ký không?】

Nhóm này...

Cậu khi nào thì vào nhóm này?

Hình như là cửa hàng bán đồ A nào đó thêm cậu vào nhóm.

Andy: “@Lucky cậu có muốn đi không ? ”

Lucky là tên tiếng Anh của Kỷ Lê, cậu phục hồi tinh thần, xem số dư trong Wechat của mình, chỉ còn 160 tệ.......

Lucky: “Không đi đâu, lần sau đi.”

Sau khi gửi tin nhắn, cậu bật chế độ không làm phiền và thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Cậu ngước mắt nhìn những cửa hàng phía trước, toàn là hàng hiệu cao cấp mà cậu không đủ tiền mua, cậu chưa bao giờ có dũng khí bước vào, cũng không đủ tư cách bước vào.

Wechat thoáng rung lên một cái.

Leo: “Xin lỗi tiểu Lê, anh không biết trước tiệc sinh nhật lại xảy ra chuyện như vậy....”

Tiệc sinh nhật.....nhìn thấy 3 chữ này Kỷ Lê có chút chua xót.

Bữa tiệc sinh nhật hôm kia và đăng ký kết hôn ngày hôm qua khiến cậu không thể quên được.

Lucky: “Anh thật sự không biết gì à?”

Leo: “Tiểu Lê, anh thực sự không biết, nếu biết anh sẽ không ...”

Leo: “Tiểu Lê, từ nhỏ đến lớn anh là người đối xử với em tốt nhất, anh sẽ không làm bất cứ điều gì để làm tổn thương em”

Leo: “Anh biết xảy ra chuyện như vậy em rất khó chấp nhận, nhưng anh thực sự không biết gì cả…….”

Lucky: “Diệc Thần, tôi không phải kẻ ngốc.”

—— Ngày hôm đó có chuyện gì đó không bình thường, phòng đã mở cửa từ trước, dù có đi nhầm phòng cũng không khó để cậu đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu đến phòng do Kỷ Diệc Thần chuẩn bị.

Phải mất một lúc lâu bên kia mới trả lời hết đoạn này đến đoạn khác.

Leo: “Em đang nghi ngờ anh?”

Leo: “Tại sao anh lại phải làm điều có lỗi với em? Em không nhớ đã bao nhiêu lần anh lén trèo tường để đút thức ăn cho em khi còn nhỏ vì sợ em đói sao?”

Leo: “Điều anh nhớ rõ nhất là em bị trói vào ghế, miệng bị khăn bịt kín miệng. Anh đập kính cửa sổ vào và tháo dây. Lúc đó, tay anh bị thương do kính. Tiểu Lê, em đã quên tất cả những điều này rồi sao?”

Leo: “Nếu em không nhớ, anh có thể kể cho em nghe mọi thứ!”

Một cảnh tượng mà cậu không muốn nhớ lại chợt hiện ra trong đầu.

Kỷ Lê mặt trắng bệch.

Cậu run rẩy trả lời.

Lucky: “Đừng nói nữa!”

Leo: “Xin lỗi ... Tiểu Lê, anh không cố ý nhắc đến những điều này, anh chỉ ...]

Kỷ Lê không dám đọc tiếp tin nhắn, cậu thoát khỏi WeChat.

Cậu nhìn khu mua sắm sầm uất trước mặt.

Nhìn mọi người đến và đi.

Nhìn dòng người đông đúc.

Rõ ràng là thế giới phồn hoa và rộng lớn như vậy, nhưng cậu dường như không thể tìm thấy nơi mà cậu thực sự thuộc về.

......

Hôm nay Kỷ Lê không chụp ảnh mà chỉ lặng lẽ ngồi một lúc rồi bỏ đi.

Cậu cái gì cũng không làm nhưng cảm thấy rất mệt mỏi.

Xe đạp dừng tại địa điểm để xe, cậu đi về hướng khu nhà trọ.

Hôm nay so với bình thường ồn ào hơn, bên tai đều là tiếng cảm thán.

"Trời ơi, người đàn ông đó đẹp trai quá!"

"Mẹ, anh trai đó cao quá ~"

"Chỗ chúng ta sao lại có một người đẹp trai như vậy?"

"Đây là nam chủ bước ra từ tiểu thuyết?"

“Chân dài như vậy!"

"Có phải là người mẫu không?"

Kỷ Lê nhìn lên.

Âm thanh bên tai cậu biến mất, lúc này thời gian như đứng yên, cậu dừng lại—

Ánh mặt trời chiếu lên người đàn ông cách đó không xa và phủ lên người anh một lớp ánh sáng. Chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc không cài cúc phía trên, khuỷu tay trái gấp khúc, trên đó khoác một chiếc áo khoác vest màu đen, và đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây.

Hôm nay mặt trời đặc biệt chói, mắt Kỷ Lê có chút nóng vì nắng.

Thẩm Thuật Bạch nhìn thấy cậu đang đi về phía mình.

Giơ tay phải lên che đỉnh đầu, che nắng cho cậu.

“Thật xin lỗi, tôi về muộn rồi.” Anh nói

Giọng nói đầy áy náy.

[Tác giả có chuyện muốn nói: Tôi chưa từng lĩnh chứng chỉ, nhưng là Baidu hình như nói Cục Dân chính không đi làm thứ bảy, chủ nhật. Nhưng nghĩ về nhu cầu của cốt truyện, tôi đã thay đổi nó và giả vờ rằng Cục dân chính đang làm việc vào ngày hôm đó ~]