Chương 11: Phương Pháp Điều Trị Khiến Người Ta Đỏ Mặt

Ám chỉ trong ánh mắt như một chiếc lông vũ nhẹ cào vào lòng Bùi Ngữ. Đối tượng liên hôn là người đã gặp qua vài lần, vốn Bùi Ngữ đang lo lắng, bất an liền thả lỏng.

Bùi Ngữ nhìn bàn tay đang giơ lên của Tần Thâm, cậu trịnh trọng tiến lên trước bắt tay. Các ngón tay cọ sát vào nhau, bàn tay của Tần thâm hơi khô mang nhiệt độ, lớn hơn nhiều so với bàn tay của Bùi Ngữ.

“Chào anh, tôi là Bùi Ngữ.” Bùi ngữ run rẩy lúc buông tay ngón út của cậu cọ vào lòng bàn tay Tần Thâm.

Lý Sương đứng bên cạnh Tần Thân nhìn Bùi Ngữ hoàn toàn không giống với mấy ngày trước, ánh mắt khẽ động.

“Anh là Tần Thâm!?” Nhìn người đàn ông lạnh lùng tuấn mỹ trước mặt, Lâm Thư Tinh không thể tin được đứng lên, trong miệng không ngừng lặp lại câu “việc này làm sao có thể”.

“Có vấn đề gì sao?” Tần Thâm nhẹ nhàng quét mắt qua Lâm Thư Tinh. Rõ ràng rất bình thường trong mắt không mang một chút tình cảm, nhưng khiến Lâm Thư Tinh cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Làm sao không vấn đề? Người này sao có liên quan đến những lời đồn đại, đôi chân có vấn đề, nhưng với khuôn mặt thâm trầm và khí chất ngời ngời cũng đủ che đi khuyết điểm của đôi chân tàn tật.

Lâm Thư Tinh nhận ra đồng hồ trên cổ tay Tần Thâm, là chiếc đồng hồ nổi tiếng phiên bản giới hạn toàn Thụy Sỹ. Lúc trước chơi cùng các phú nhị đại khác, có một nam sinh muốn có nó, nhưng giá cả quá cao so với điều kiện gia đình.

Tại sao không giống như tưởng tượng của Lâm Thư Tinh?!

“Ồn ào cái gì nhanh ngồi xuống đi, không được vô lễ với Tần tổng.” Lâm Nhất Phong dạy bảo, Lạc Mỹ Hoa đứng bên cạnh nở nụ cười xấu hổ. Kỳ thật lúc nãy bọn họ ra đón Tần tổng cũng rất kinh ngạc. Nhưng khi Lạc Mỹ Hoa nghĩ đến những bài phỏng vấn tài chính của các phương tiện truyền thông trong những năm qua. Tần Thâm là một thanh niên có tài, dù đôi chân tàn tật, chỉ cần còn hậu thuẫn của Tần thị, cũng không tệ đến mức nào. Chung quy tin đồn bên ngoài quá lộ liễu, không ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà thì không sao.

“Lần đầu tiên gặp mặt đứa nhỏ có chút bất ngờ.” Lạc Mỹ Hoa nặn ra một nụ cười khó xử. Bà trừng mắt nhìn Lâm Thư Tinh, trong mắt chứa sự cảnh cáo. Làm ầm lên trước mặt con rể rất mất mặt, đây là vấn đề gia giáo.

Tần Thâm gõ nhẹ lên tay vịnh xe lăn: “Tôi có thể hiểu được.”

“Lời đồn bên ngoài tôi cũng có nghe qua, phản ứng như thế rất bình thường.”

Phòng khách vang lên tiếng cười xấu hổ. Lâm Thư Tinh lúng túng ngồi trở lại ghế sofa, lại nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Bùi Ngữ.

Chẳng lẽ Bùi Ngữ đã biết được tình hình cụ thể của Tần Thâm?! Còn giả vờ trước mặt hắn.

Nếu biết trước Tần Thâm là người như thế, tối hôm qua cũng không gọi điện cho Giang Hạc nói việc bản thân mình không muốn liên hôn. Cảm thấy mình đã bỏ qua một con cá lớn, Lâm Thư Tinh buồn bực không cam lòng.

Sau vài tách trà, Lâm Nhất Phong chuyển chủ đề chuyện liên hôn thương nghiệp.

Ông đợi không được cùng Tần thị hợp tác.

Chỉ cần có kỹ thuật AI tiên tiến của Tần thị, dòng sản phẩm đồ điện thông minh của đồ điện gia dụng Lăng Phong, sẽ có cải thiện lớn về mặt sản xuất, thoát ly khỏi sự cạnh tranh trở thành xí nghiệp đứng đầu ở Giang thành. Mà ông chỉ bỏ ra một Bùi Ngữ ông không yêu thương.

Mức độ phù hợp của Bùi Ngữ và Tần Thâm gần 100%, không có một Alpha nào bỏ qua Omega thiên mệnh của mình.

Bọn họ là một đôi trời sinh.

Tần Thâm không nhanh không chậm ứng xử, đóa hoa hồng trước ngực lúc không có ai chú ý, chạy vào tay Bùi Ngữ.

Bùi Ngữ dùng đầu ngón tay của mình xoay tròn những cánh hoa hồng đỏ, thoang thoảng hương thơm. Giống với mùi hương tin tức tố của cậu.

Bùi Ngữ hoài nghi Tần Thâm cố ý lấy loại hoa này, hoa hồng mềm mại không phù hợp với khí chất lạnh lùng của người đàn ông. Bùi Ngữ không hiểu vấn đề hợp tác thương nghiệp, cậu ngồi bên cạnh an tĩnh nghe. Trong lúc trò chuyện, Tần Thâm thỉnh thoảng liếc nhìn Bùi Ngữ. Khoảng nửa giờ sau, khuôn mặt của Lâm Nhất Phong toàn chứa ánh sáng của màu đỏ ký tên.

“Liên quan đến việc hôn lễ, suy nghĩ đến vấn đề thiếu gia Bùi Ngữ chỉ mới học cấp 3, nên tập trung vào kỳ thi đại học, tôi dự định đính hôn trước, hoãn kết hôn lại.” Tần Thâm nói.

Bùi Ngữ hơi ngạc nhiên, nếu chỉ đính hôn trước, về sau quả thật còn rất nhiều không gian linh hoạt dễ khống chế. Hai người nhìn nhau, trong mắt Bùi Ngữ tràn đầy cảm kích, trong lòng phát cho Tần Thâm rất nhiều thẻ người tốt.

Tần Thâm mơ hồ lại cảm thấy mình được xem là “người tốt” : “......”

“Đương nhiên không thành vấn đề, mọi thứ đều theo ý của Tần tổng.” Lâm Nhất Phong cười nói.

Tần Thâm uể oải bổ sung: “Nhưng trước lúc đó tôi hy vọng Lâm gia có thể xác nhận thân phận thật sự của Bùi Ngữ với bên ngoài, nếu không......”

“Việc này nên làm.”

Lâm Nhất Phong nói dối không chớp mắt : “Lâm gia vốn dĩ chuẩn bị mở một yến tiệc nhận thân, do thời gian trước tôi khá bận, nhất thời không tổ chức được, việc này tôi sẽ dặn dò mọi người nhanh chóng thực hiện.”

Dù sao đối tượng liên hôn là Tần thị, phía bên Lâm Nhất Phong đích thực phải xác nhận thân phận thiếu gia thật của Bùi Ngữ, có như thế mới không làm Tần thị mắt mặt.

Cuộc trò chuyện rơi vào tai Bùi Ngữ, thời gian đầu lúc vừa được tìm về, Bùi Ngữ cũng thỉnh thoảng hy vọng bố mẹ sẽ công bố thân phận của cậu ấy. Nhưng về sau Bùi Ngũ không nghĩ đến nữa.

Bây giờ chuyện cũ được khơi dậy, chỉ là câu nói tùy tiện của Tần Thâm, Lâm Nhất Phong lại nịnh nọt đồng ý, Bùi Ngữ cảm thấy nhà họ Lâm đúng là đạo đức giả, quá nực cười.

Lâm Thư Tinh hoàn toàn không chịu được, cậu không dễ dàng gì thuyết phục Lạc Mỹ Hoa không công bố thân phận của Bùi Ngữ với bên ngoài, dùng lý do là Bùi Ngữ không hiểu quy tắc của hào môn, lại là Beta, trông cũng không ra dáng. Nếu thật sự tổ chức yến tiệc người ngoài có thể ngoái tai nói sau lưng Lâm gia ngay cả con ruột cũng có thể làm lạc mất.

Nhưng đến hôm nay, chỉ một câu nói của Tần Thâm, liền phá hủy toàn bộ nổ lực của Lâm Thư Tinh. Cuồi cùng Lâm Thư Tinh không muốn tức giận, xấu hổ trước mặt Bùi Ngũ nữa nên tìm một lý do để rời khỏi.

“Cuối cùng tôi muốn xác nhận một việc.” Tần Thâm nhìn chằm chằm Bùi Ngữ.

“Về việc liên hôn Bùi thiếu gia có thật sự tự nguyện không?” Cố ý thấp giọng như mang một chút giễu cợt.

Bùi Ngữ không hiểu, rõ ràng cậu và Tần Thâm đã liên lạc qua lại thông qua mail, nếu không tự nguyện cậu đã sớm tìm cách chạy rồi. Tần Thâm lại rất nghiêm túc mà hỏi Bùi Ngữ.

Lâm Nhất Phong và Lạc Mỹ Hoa đều nhìn Bùi Ngữ, chỉ sợ Bùi Ngữ không thành thật lại giở vẻ.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Bùi Ngữ mở miệng: “Đúng, là tự nguyện.”

“Tự nguyện đi theo tôi?”

Rơi vào tai Bùi Ngữ, cậu cảm thấy câu này có ý nghĩa khác, lại hoài nghi mình nghĩ quá nhiều.

“Tự nguyện đi cùng anh.” Bùi Ngữ nóng tai trả lời.

Lâm Nhất Phong và Lạc Mỹ Hoa thở nhẹ, Tần Thâm câu môi mang theo ý cười.

Lý Sương đang cầm phương án hợp tác âm thầm lặng lẽ đứng kế bên nhìn Tần tổng, giống như đang nhìn một kẻ lập dị bắt cóc trẻ em.

Suy nghĩ đến vấn đề sáng ngày mai Bùi Ngữ phải nhập học, trong tuần dọn đồ đạc thì không tiện, nhân lúc hôm nay có thời gian rãnh, Tần Thâm hỏi dò Bùi Ngữ có muốn cùng anh quay về luôn không.

Bùi Ngữ biết Tần tiên sinh sẽ không làm hại cậu, đối với Tần Thâm hoàn toàn tính nhiệm, cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý. Dù sao sống ở Lâm gia toàn thân Bùi Ngữ cũng không thoải mái, hiện tại cậu đồng ý liên hôn, đương nhiên sẽ ở cùng tới Tần tiên sinh.

“Được, tôi lên thu dọn đồ đạc.” Bùi Ngữ nói.

Đường lên lầu của Lâm gia chỉ có cầu thang bằng gỗ, Tần Thâm không thể lên cùng, anh gọi Lý Sương đi theo giúp đỡ, Tần Thâm đợi ở phòng khách.

Lâm Nhất Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua lúc rãnh rỗi này, nhiệt tình giới thiệt đồ điện gia dụng Lăng Phong, muốn tìm cơ hội hợp tác.

Tần Thâm câu được câu không trò chuyện với ông ấy, không có chút hứng thú. Chỉ riêng sự hợp tác về trí tuệ nhân tạo, đã có thể mang lại cho Lâm gia khối tài sản khổng lồ, không chỉ về đơn đặt hàng, mà giúp Lâm gia chiếm lĩnh thị trường.

Còn về sau này......

Hàng mi dài cong vυ"t che khuất đôi mắt đen láy của Tần Thâm.

Nhưng đáng tiếc, Bùi Ngữ phát cho Tần Thâm rất nhiều thẻ người tốt, anh không phải hạng người tốt gì. Cũng không trò chuyện được mấy phút, trên lầu truyền đến tiếng bước chân.

Tần Thâm nhìn thiếu niên từ cầu thang đi xuống, ánh mắt hướng về phía Lỳ Sương đang xách chiếc vali rất nhẹ nhàng.

Đồ của Bùi Ngữ quá ít rồi chiếc vali nhỏ như thế còn đựng không đầy. Có lẽ Bùi Ngữ chưa nghĩ đến việc sống lâu ở Lâm gia, như thể bất cứ lúc nào cũng đã thu dọn xong hành lý ít đến đáng thương của mình, vừa đóng vali là có thể rời khỏi ngay. Nổi đau nhỏ nhoi lan tràn khắc cơ thể, Tần Thâm nghĩ đến việc Bùi Ngữ ở bên ngoài bị ức hϊếp, bắt ép uống rượu, trong lòng cảm thấy chua chua.

Nhưng loại cảm giác này chỉ thoáng qua, Tần Thâm lấy lại khuôn mặt bình tĩnh, lãnh đạm xa cách của thường ngày.

“Tần tiên sinh tôi thu dọn xong rồi.” Bùi Ngữ nói một tiếng cảm ơn với lý Sương, cầm lấy vali của mình.

Tần Thâm “ừm” một tiếng , ngước mắt nói với Lâm Nhất Phong : “Chi tiết liên quan đến việc đính hôn, tôi sẽ kêu trợ lý liên lạc với mọi người.”

“Được.” Lâm Nhất Phong sợ Bùi Ngữ đi qua đó làm hỏng việc tốt của ông, dặn dò: “Qua đó phải nghe lời Tần tiên sinh, bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Giang Hạc.”

Câu này ẩn chứa chút uy hϊếp, Bùi Ngữ cắn chặt môi định đáp lại, Tần Thâm đã xua tay cắt ngang.

“Việc này quên nói.”

Nếu Tần thị đã có nghiên cứu nhất định về rối loạn tin tức tố, bệnh viện cao cấp nơi Giang Hạc ở là sản nghiệp của Tần thị. Bắt đầu từ hôm nay, việc chữa trị của bà ấy sẽ do tôi phụ trách.”

Lâm Nhất Phong có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn vốn nên vui mừng, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nghĩ đến hợp đồng đã chắc chắn, Lâm Nhất Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, vậy thì làm phiền Tần tổng rồi.”

“Không phiền, thuận tiện mà thôi.” Tần Thâm nói: “Không có việc gì khác, Tần mổ cáo từ trước.”

Bùi Ngữ kéo va li từng bước đi theo xe lăn. Bùi ngữ nhìn tấm lưng dài rộng của Tần Thâm nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Tốc độ gập người và đứng thẳng của Bùi Ngữ cũng rất nhanh. Tần Thâm chỉ cảm giác được dường như có hơi thở nóng hổi phả vào tai. Có lẽ Tần Thâm thật sự ám ảnh về việc nói cảm ơn của Bùi Ngữ, ám ảnh làm một người tốt trong lòng Bùi Ngữ.

Chỉ một câu đơn giản, làm cho tâm trạng của Tần Thâm tốt lên không ít. Theo sự hít thở của cậu, hương thơm thoang thoảng của hoa hòng đọng lên trên má và vai của Tần Thâm. Đó là một lương tin tức tố nhỏ vô ý thả ra giữa AO trời định.

Tần Thâm trong mắt hiện lên ý cười: “Không cần cảm ơn.”

Thời thời gần giữa trưa, ánh nắng chói chang trơi lên đôi mắt và khuôn mày thanh tú của Bùi Ngữ. Cậu từng bước từng bước đi về phía cửa, cách xa ngôi nhà lạnh nhạt này.

Một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen đậu trước cửa biệt thự, nhìn thấy mọi người đi ra, tài xế mở cửa xuống xe, mở cửa sau xe, thuần thục bế Tần Thâm vào chỗ ngồi ,cất xe lăn vào cốp.

Tài xế mở cánh cửa xe bên kia: “Tiểu thiếu gia, mời.”

Hai má Bùi Ngữ có chút nóng lên, chậm rãi ngồi vào phía sau. Xe bắt đầu chạy ổn định, Bùi Ngữ tùy tiện nhìn vào cách trang trí bên trong xe. Trong không gian chặt hẹp Bùi Ngữ ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng trong trẻo sạch sẽ, nhận ra đó chính là mùi tin tức tố của Tần Thâm, khuôn mặt Bùi Ngữ có chút nóng lên.

“Không ngờ anh là người tài trợ cho tôi bấy lâu nay.”

Bùi Ngữ nhắc đến việc này hỏi: “Hôm qua Tần tiên sinh tại sao không nói với tôi, hôm nay nhìn thấy anh làm tôi giật mình.”

Bùi ngữ còn tưởng rằng Tần tiên sinh có lý do gì đó mà không nói với cậu.

Tần Thâm: “Chỉ muốn chọc cậu một chút, muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của cậu.”

“.........” Bùi Ngữ mở to mắt,cảm thấy Tần tiên sinh hơi không đứng đắn.

Với Bùi Ngữ tình hình hiện nay đã rất may mắn, bất luận vài ngày trước, hay hôm nay Tần tiên sinh quá tốt rồi.

“Trong lòng lại đang phát thẻ người tốt cho tôi?” Tần Thâm nhấc mi.

Bùi Ngữ giống như bị nắm thóp, không biết chột dạ cái gì lấp ba lấp bắp trả lời: “......Vâng.”

“Nhưng tôi không tốt giống như trong tưởng tượng của cậu, cậu biết không?” Tần Thâm ánh mắt thâm thúy nhìn Bùi Ngữ.

Bùi Ngữ cảm giác Tần tiên sinh lại đang khiêm tốn, người có thể trợ cấp học phí cho rất nhiều học sinh lại không phải người tốt. Còn việc ngày hôm đó Bùi Ngữ tiến vào kỳ phân hóa thứ hai, với tư cách là một Alpha có mức độ phù hợp gần 100%, lại có thể kiềm chế ham muốn kiểm soát và sự chiếm hữu chảy trong máu, đúng thật là một người tốt.

Bùi Ngữ với đôi mắt trong suốt như thủy tinh, nhìn chằm chằm Tần Thâm.

Tần thâm nhìn bộ dáng đơn thuần của Bùi Ngữ liền biết cậu không để lời nói của anh vào trong lòng. Tần Thâm quyết định cho Bùi Ngữ thấy được sự nguy hiểm của xã hội.

“Lý Sương, đem phần còn lại của hiệp nghị liên hôn đưa cho tôi.” Tần Thâm nói.

Lý sương mở bao, lấy ra một tập tài liệu khổ a4 và một cây bút, quay đầu đưa cho Tần Thâm, còn ân cần nhờ tài xế nâng tấm chắn lên.

Vồn không gian đã nhỏ giờ lại bị chia ra làm hai, Bùi Ngữ ở một mình với Tần Thâm cảm thấy hơi lo lắng. Cậu không ngừng tự nói với mình, Tần tiên tiên có trái tim rất lương thiện lại không làm hại cậu, hoàn toàn không cần phải sợ.

......Cho đến khi Bùi Ngữ xem rõ một điều khoản trong hiệp nghị liên hôn.

[Trong giai đoạn thỏa thuận, Bùi Ngữ với tư cách là một Omega có nhiệm vụ và trách nhiệm giúp đỡ chữa trị chứng rối loạn tin tức tố của Tần Thâm]

Điều đầu tiên, yêu cầu Bùi Ngữ phối hợp với viện nghiên cứu y học của Tần thị, chẳng hạn như cung cấp một lượng nhỏ máu chứa tin tức tố.

Thứ hai Omega giải phóng tin tức tố có thể xoa dịu và giảm bớt chứng rối loạn tin tức tố của Tần Thâm, Bùi Ngữ và Tần Thâm trao đổi tin tức tố càng nhiều càng tốt.

Mà phương pháp trao đổi tin tức tối giữa AO: nắm tay, ôm, hôn, đánh dấu tạm thời...... thậm chí đánh dấu vĩnh viễn.

Nhìn bốn chữ cuối cùng mí mắt Bùi Ngữ giật giật, đột nhiên nhớ đến lúc Bùi Ngữ giúp Tần tiên sinh mặc quần áo, vô ý nhìn thấy thứ hung dữ kia.

Giống như đang cầm một củ khoai nóng, Bùi Ngữ buông lỏng tay tập văn kiện rơi lên đùi, lỗ tai đỏ ửng, trong đầu bốc khói.

Mặc dù phía trước còn có những lợi ích mà Tần tiên sinh cho Bùi Ngữ, ví dụ như cung cấp chỗ ở, mỗi tháng cố định cho một khoản tiền, trong sinh hoạt nếu có yêu cầu gì đều có thể đề nghị. Nhưng điều kiện trao đổi phía sau thì thật làm người ta xấu hổ.

“Xem ra lần này cậu nên hiểu tôi không phải người tốt rồi.” Tần Thâm nhặt bảng thỏa thuận rơi trên đùi Bùi Ngữ.

Mặt Bùi Ngữ đỏ bừng, không nhịn được nói: “Nhưng trên bản thỏa thuận còn nói, điều kiện tiền đề của tất cả các trị liệu đều dưới tình huống có sự đồng ý của tôi.”

Tần Thâm đột nhiên cười lên, lòng ngực khẽ run. Giọng trầm khàn gợi cảm rơi vào tai Bùi Ngữ, làm hai má Bùi Ngữ càng thêm nóng bỏng.

Bùi Ngữ cắn môi lẩm bẩm: “Vốn như thế, anh cười cái gì.”

Tần Thâm đưa tay lên xoa mái tóc bồng bềnh của Bùi Ngữ, giống như đang xoa một con mèo. Mở nắp bút ngòi bút hơi cong phát ra ánh sáng bạc. Tần Thâm cầm bút đưa đến bên tay Bùi Ngữ, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu muốn ký không?”

Bùi Ngữ nhìn xuống ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông, làn da trắng lạnh tương phản với màu xanh lam của cây bút.

Tay của Tần Thâm rất đẹp, có thể do viết chữ quá nhiều, hoặc do tập luyện vật lý trị liệu, ngón tay có một vết chai mỏng. Dường như đang đợi quyết định của Bùi ngữ, Tần Thâm cũng không vội, giống như Bùi Ngữ không ký, Tần Thâm cũng không nói gì.

Nhưng Bùi Ngữ quả thật quá ngoan rồi. Cậu nghĩ Tần tiên sinh giúp cậu quá nhiều. Bất luận luận tài trợ, hay việc chữa trị của mẹ, hoặc vài lần trước tình cờ găp gỡ, hay giúp Bùi Ngữ thoát khỏi Lâm gia, có thể bất cứ lúc nào coi cậu là công cụ mà bán đi. Cậu quả thật nên giúp Tần Thâm lại một chút gì đó.

Dáng vẻ Giang Hạc bị căn bệnh dày vò trước mắt, Omega có thuốc ức chế, nhưng trên thị trường căn bản không loại thuốc nào có hiệu quả khống chế và giảm bớt đau đớn trong thời kỳ dịch cảm của Alpha.

Bùi Ngữ còn có thể tưởng tượng được, trong kỳ dịch cảm, Tần tiên sinh chỉ có thể cắn răng chịu đựng cho qua nổi đau.

Bùi Ngữ nhận bút, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay của Tần Thâm, nơi đó như nóng lên rồi lan ra toàn thân.

Bùi Ngữ nhỏ giọng nói: “Mọi việc đều phải qua sự đồng ý của tôi đó.”

“Ừm, đương nhiên, bảng thỏa thuận làm chứng, tôi tuyệt đối không cưỡng ép cậu làm những việc cậu không thích.” Tần Thâm giống như đang bắt cóc một Omega đơn thuần, anh đang che giấu tâm tư đen tối.

“Được thôi, kỳ thật tôi làm việc gì đó có thể giúp được anh, là việc nên làm.” Bùi Ngữ nhìn chữ ký sắc nét tao nhã của Tần Thâm ở cột Bên A, rồi ký tên mình.

“Ký xong rồi.” Bùi Ngữ đậy nắp bút, rồi đưa tập văn kiện cho Tần Thâm.

Khóe môi Tần Thâm khẽ nhếch, đặt bút vào nên trong bao tài liệu, rồi đem tập tài liệu đặt kế bên mình. Xe chạy thẳng một đường về nhà cũ Tần gia. Bùi Ngữ nhớ tới trao đổi tin tức tố có thể giảm bớt bệnh tình của Tần tiên sinh. Bùi Ngữ cụp mắt xuống, lặng lẽ quan sát bàn tay trái của Tần Thâm cách không xa, khi xe lắc lư đố ngón tay mảnh khảnh cong lên, thỉnh thoảng rung nhẹ.

“Đang nhìn gì vậy?” Tần Thâm sắc bén hỏi.

Vừa dứt lời, đầu ngón tay của Tần Thâm liền cảm nhận được có độ ấm rõ ràng, đôi mắt đen của anh khựng lại, dời mắt nhìn lên mu bàn tay mình.

Quá xấu hổ rồi. Bùi Ngữ không không dám thật sự nắm, chỉ đơn giản đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay Tần Thâm, các ngón tay ngượng ngùng mà run rẩy.

“Tôi, tôi muốn từ từ trao đổi tin tức tố như thế.” Tim Bùi Ngữ đập nhanh.

Tầm nhìn của Tần Thâm tối hơi mang theo một sức nóng như thiêu đốt, không rõ ràng.

“Anh không thích như thế này sao?” Trước ánh mắt mạnh mẽ như thế Bùi Ngữ gần như muốn thu tay. Động động một chút, cũng không thu về.

Tay của Bùi Ngữ bị Tần Thâm nắm chặt.

Tay của người nam nhân trước mắt lớn hơn tay Bùi Ngữ rất nhiều, nhẹ nhàng bao lấy tay cậu, càng lúc càng chặt.

Bùi Ngữ cảm thấy lòng bay tay vừa tê vừa nóng. Dần dần trong lòng bàn tay chảy ra một ít mồ hôi, nhịp tim rối loạn, Bùi Ngữ hối hận, nhưng căn bản không thể tránh thoát.

“Không, rất thích.” Tần Thâm động động khớp ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mẫn cảm của Bùi Ngữ. Tầng mồ hôi mỏng đó từ từ bốc hơi mang theo hương thơm hoa hồng thoang thoảng. Tầm nhìn Tần Thâm nán lại trên đôi môi Bùi Ngữ, cảm giác ngứa cổ họng.

Đúng là muốn mạng mà.