Chương 10: Cậu Muốn Đi Cùng Tôi Không?

Lâm Thư Tinh không nghĩ sẽ thuận lợi như thế, mức độ phù hợp của Tần Thâm và Bùi Ngữ không ngờ lại cao đến 99.99%.

Nếu không phải bác sĩ và Lâm Thư Tinh có quen biết, cậu đã hoài nghi bảng báo cáo này bị người khác sửa đổi. Ngay cả ông trời cũng giúp cậu. Nhưng không thoải mái lắm, dù sao thì Tần Thâm là Alpha cấp S, mà mức độ phù hợp của Bùi Ngữ và Tần Thâm lại cao như thế, nó phản ảnh rằng tài năng của Bùi Ngữ vượt qua cậu nhiều.

“Thôi, không tính toán việc này nữa, chịu khổ không phải mình là được.” Lâm Thư Tinh vui vẻ cập nhật trạng thái lên tường nhà wechat, gọi bạn bè đi ăn cơm, uống rượu chúc mừng.Một người bạn hỏi cậu ta có chuyện gì vui sao? [ LâmThư Tinh: ha ha ha, mức độ phù hợp thằng em đó của tôi và Tần Thâm vậy mà cao hơn tôi, Lucky!!!]

Gần đến ngày nhập học, Bùi Ngữ phát hiện thái độ của mọi người ở Lâm gia đối với cậu thay đổi, thân thiết hơn so với lúc trước. Khi ăn sáng sẽ làm một ít thức ăn kiểu trung, buổi trưa Lạc Mỹ Hoa đặc biệt gọi nữ hầu đến hỏi cậu muốn ăn gì, còn chuyển cho Bùi Ngữ không ít tiền tiêu vặt , dù buổi tối cậu đi làm thêm trở về, nhân viên của bot bảo an còn vui vẻ thay Bùi Ngữ: “Tên cậu đăng ký xong rồi, sau này có thể tự do ra vào.”

Bùi Ngữ không giải thích được, chỉ nghĩ rằng Lâm gia toàn người kỳ lạ. Giống như sự thân thiết này hoàn toàn là ảo giác, vừa đυ.ng liền tan.

Trước khai giảng một tuần. Buổi chiều thứ 7 Bùi Ngữ bị Lâm Nhất Phong gọi đến phòng khách, Lạc Mỹ Hoa và Lâm Thư Tinh ngồi trên ghế sofa, như mở một hội nghị gia đình nghiêm túc.

“Tiểu Ngữ con xem tài liệu này." Lâm Nhất Phong vỗ vỗ tài liệu đang đặt trên bàn trà.

Bùi Ngữ ngồi xuống, cảm giác như có gai ở trên lưng, như ngồi trên tấm thảm gai. Cậu cầm tài liệu trên bàn lên. Có tài liệu chuyển trường do Lâm Nhất Phong làm cho Bùi ngữ, có hóa đơn chi phí điều trị của Giang Hạc, có báo cáo mới nhất của nghiên cứu về việc rối loạn tin tức tố, đặc biệt có một phần tài liệu tỉ mỉ rõ ràng về tập đoàn Tần thị.

Dưới con mắt như thiêu đốt của mọi người, Bùi Ngữ lật qua lật lại các trang giấy.

“Học phí của con và chi phí chữa trị của Giang Hạc đều ở đây.”

Lâm Nhất Phong nói: “Phía sau là hai phần tài liệu của tập đoàn Tần thị, gần đây Tần thị đang nghiên cứu về rối loạn tin tức tố và nhận được kết quả khả quan.”

“Ý của ông bệnh của Giang Hạc có khả năng điều trị được?” Ánh mắt Bùi Ngữ phát sáng.

Cậu xuống lầu gấp gáp quên đeo mắt kính, đôi mắt sáng như chứa ánh sao. Lạc Mỹ Hoa quét mắt nhìn Bùi Ngữ, cảm thấy bộ dạng của Bùi Ngữ nhìn cũng không xấu lắm. Nhưng kiểu tóc quá quê mùa, nếu muốn cùng tổng tài Tần thị gặp mặt, phải chỉnh lại một chút tránh cho Tần thị nghĩ bọn họ không có thành ý. Bà âm thầm nghĩ trong lòng lại không khỏi tự hào, chủ yếu do di truyền tướng mạo của bà ấy. Nếu không da của Bùi Ngữ làm sao trắng như thế.

“Đúng, nhưng con cũng biết loại tài nguyên chữa trị bệnh này hơi khan hiếm.” Lâm Nhất Phong giả vờ trầm ngâm, vài giây sau mới tiết lộ mục đích cuối cùng: “Chỉ cần con liên hôn với Tần thị, Giang Hạc có thể hưởng được kỹ thuật trị liệu tiên tiến nhất đầu tiên.”

“Liên hôn?” Bùi Ngữ mở to mắt ngạc nhiên.

Cậu cảm thấy cái tên này hơi quen quen, trong đầu chợt lóe lên. Vào cái đêm mà Lâm Thư Tinh chuốt say Bùi Ngữ, lúc Bùi Ngữ bước vào phòng bao nghe thấy các phú nhị đại bàn luận: “Tần Thâm quả nhiên vừa già vừa tàn tật lại biếи ŧɦái!”

“......”

Người có thể ngồi vào vị trí tổng tài của tập đoàn Tần thị có quy mô lớn như thế, cộng thêm những bình luận của người ngoài về Tần Thâm, lại kết hợp với các vở kịch trên truyền hình về nữ chủ của gia đình hào môn bị người nhà ép liên hôn.

Bùi Ngữ trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh người đàn ông trung niên với nhiều nếp nhăn, có sở thích đặc biệt, ngoại hình không bắt mắt.

“Dựa vào gì chứ?” Bùi Ngữ đập bàn đứng dậy: “Dựa vào gì mà tôi phải liên hôn với Tần thị.” Cậu rõ ràng chỉ mới phân hóa thành Omega!

Không đúng, chính bởi vì Bùi Ngữ phân hóa rồi, nên mới bị người nhà coi như một con cờ tùy ý sắp đặt sao?

Bùi Ngữ mở to mắt nhìn cha mẹ mình, ánh mắt trách cứ, Lạc Mỹ Hoa hơi áy náy, chỉ nhìn chằm chằm bộ móng tay của mình.

Lâm Nhất Phong: “Tần tổng giống Giang Hạc, tin tức tố bị rối loạn. Con là người có độ phù hợp 100% với Tần tổng. Có khả năng xoa dịu rất có hiệu quả.”

Ông ta đối với sự kháng cự của Bùi Ngữ đã có chuẩn bị trước, ông mỉm cười, hoàn toàn có thể nắm bắt được Bùi Ngữ.

“Chi phí chữa trị của Giang Hạc đều do chúng ta phụ trách, nếu con đồng ý gả qua đó, tất cả thành quả nghiên cứu sau này của Tần Thị, Giang Hạc đều có thể sử dụng đầu tiên.”

“Con không phải rất thương bà ấy sao? Giang Hạc nuôi con nhiều năm như thế, bây giờ chỉ cần con hy sinh một chút, lẽ nào con cũng không nguyện ý?”

Lâm Nhất Phong ăn nói hùng hồn: “Con có biết tài sản Tần thị lớn bao nhiêu không? Nếu không phải mức độ phù hợp của con với Tầnn Thâm gần như 100%, loại việc tốt này đến phiên con sao.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc mức độ phù hợp của tôi và Tần tổng chỉ có 68%.”

Lâm Thư Tinh cười lạnh không che giấu ác ý trong mắt: “Em trai, thật sự ngưỡng mộ em nha, giàu có đừng quên mọi người đấy.”

Không thể không nói Lâm Nhất Phong rất rõ nhược điểm của Bùi Ngữ.

Bản thân Bùi Ngữ có thể chịu khổ, nhưng Giang Hạc là điểm yếu của cậu, vừa nghĩ đến Giang Hạc có thể nhận được trị liệu tốt nhất, được chăm sóc khí sắc ngày càng tốt, thậm chí có thể hoàn toàn chữa khỏi, trong lòng Bùi Ngữ hơi do dự.

Hàm răng trắng cắm sâu vào đôi môi đỏ tươi mềm mại.

Bùi Ngữ nắm chặt tay giọng run run nói: “Con không liên hôn, nếu thật sự tốt như thế Lâm Thư Tinh còn cho con đi sao?"

“Con mới 18 tuổi sẽ không thỏa hiệp như thế.” Bùi Ngữ kiên định biểu đạt lập trường của mình.

Lâm Nhất Phong cũng không giả vờ nữa, vừa nghĩ đến kỹ thuật tiên tiến về phương diện AI của Tần thị, ông đang mong hợp tác với Tần Thị về mặt thiết kế đồ điện thông minh gia dụng Lăng Phong.

“Tần Thị chỉ đích danh con, nếu con không đồng ý thì chờ Giang Hạc bị đuổi khỏi bệnh viện đi.”

Tim Bùi Ngữ thắt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cho dù mẹ cậu bị đuổi ra khỏi bệnh viện, tệ nhất cũng giống như lúc trước thôi. Bùi Ngữ có thể không ngừng làm việc, mượn tiền, dùng nửa đời người cho việc này thì sao chứ?

Bùi Ngữ nghĩ đến người đàn ông tốt bụng đã trợ cấp học phí giúp cậu. Rõ ràng vừa mới đây không lâu Bùi Ngữ đã hứa với người đó, thi vào đại học tốt nhất, không cô phụ tâm ý của người ta.

Bùi Ngữ mới vừa tròn 18 tuổi, lại vừa phân hóa thành Omega, đang trong thời kỳ mẫn cảm yếu đuối nhất. Cơn chua xót lan tràn từ sóng mũi, Bùi Ngữ ngước mắt lên ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Nhưng đôi mắt đỏ hoe không qua khỏi ánh mắt của Lâm Thư Tinh.

Cuộc họp hội nghị gia đình này không vui mà tan, đợi khi bố mẹ Lâm rời khỏi, Lâm Thư Tinh mới lười biếng từ ghế sofa đứng dậy.

“Việc này còn phải nói một câu cảm ơn cậu.”

“Hy vọng cậu gả qua đó không bị chơi quá thảm, tôi nghe nói người đó vừa già phương diện đó không được, nhưng có một số sở thích kỳ quặc.”

Nếu Bùi Ngữ bị tra tấn đến chết, việc này không phải rơi vào đầu cậu ta sao. Lúc này Lâm Thư Tinh lại hy vọng Bùi ngữ có thể sống lâu một chút.

Bùi Ngữ nhìn thẳng vào Lâm Thư Tinh ánh mắt lạnh lùng. Lần đầu tiên Lâm Thư Tinh nhìn thấy ánh mắt này của Bùi Ngữ, ngơ ngác. Lúc ý thức được bản thân bị dọa cho ngơ ngác, Lâm Thư Tinh khịt mũi đυ.ng vào Bùi Ngữ rời đi.

***

Thời gian gặp mặt cùng Tần thị nhanh chóng được quyết định, ngay sáng sớm của thứ hai. Do Bùi ngữ “không nghe lời” và “phản nghịch”, buổi tối Lâm Nhất Phong không cho Bùi Ngữ đến quán bar làm thêm, giam lỏng Bùi Ngữ trong biệt thự.

Bùi Ngữ muốn rời khỏi nhưng bị nữ hầu trong nhà ngăn cản.

“Tiểu thiếu gia, ngài đừng như thế được không, như thế làm khó chúng tôi rồi, nếu Lâm tổng trách tội xuống chúng tôi không có cách nào giao phó.” Nữ hầu thuyết phục.

Bùi Ngữ nhìn ra phía cửa của biệt thự, nhìn thấy vài người vệ sĩ mặc áo đen.

“Tôi biết rồi.” Bùi Ngữ cắn môi, quay người về phòng rồi gửi tin nhắn cho giám đốc.

Giám đốc rất thoải mái đồng ý, còn kêu Bùi Ngữ nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe cũng không sao.

[Giám đốc Đoàn: Lần trước có người gia tộc Tần ở đó, tôi không dám giúp cậu, việc này tôi còn cảm thấy có lỗi với cậu.]

[Bùi Ngữ: Không sao, tôi có thể hiểu được.]

Bùi Ngữ dừng lại một chút muốn hỏi giám đốc Đoàn việc liên quan đến Tần Thâm. Do dự một lúc vẫn không mở miệng được. Cho dù bất kể đối phương thật sự là một người lạnh lùng biếи ŧɦái hay không, Bùi Ngữ gả qua đó chỉ có tác dụng như một túi thuốc của Alpha. Phương thức xoa dịu Alpha của Omega, lúc trước Bùi Ngữ là Beta cũng có từng nghe qua.

Vừa nghĩ đến cùng một Alpha lớn hơn cậu vài tuổi tiếp xúc thân mật, dạ dày Bùi Ngữ khó chịu muốn nôn.

Hay là chạy thôi.

***

Bùi Ngữ nhìn ra cái cây lớn bên ngoài cửa sổ, phòng ngủ ở lầu 2 chỉ cần cẩn thận có thể lợi dụng cái cây đó để trốn thoát. Nhưng tiểu khu của biệt thự có rất nhiều camera, mà Giang Hạc thì đang trong bệnh viện. Cho dù cậu ấy có thể trốn được ra ngoài Lâm Nhất Phong cũng lấy tính mạng của Giang Hạc uy hϊếp cậu.

Đến lúc đó, đại khái...... cậu cũng phải thỏa hiệp thôi.

Một cỗ bi thương dồn lên sóng mũi, trong lòng cảm thấy uất ức, cuối cùng hóa thành những giọt nước mắt trong veo rớt lên màn hình điện thoại. Lời hứa mà Bùi Ngữ hứa với người tài trợ cũng hóa thành bong bóng.

Bùi Ngữ mở hộp thư gởi một tin nhắn: [Thành thật xin lỗi, năm sau tôi không thể đúng hạn thi vào trường đại học ở Bắc Kinh.]

Nhưng cho dù buông tay việc học hành Bùi Ngữ cũng không bỏ cuộc. Một đời của con người rất dài, dù bước ra xã hội cũng có thể học hành. Cậu còn tưởng lần này cần rất lâu người tài trợ mới nhìn thấy tin nhắn. Bùi Ngữ vừa thoát khỏi hộp thư, liền nhận được thông báo có thư mới vừa gửi đến.

Cậu ngơ ngác mở ra, đối phương cũng giống như trước trả lời rất lạnh lùng ngắn gọn: [Trong nhà xảy ra chuyện gì à?]

Bùi Ngữ vốn không định nói ra chuyện này, nhưng nhìn thấy an ủi của đối phương: “Nếu không để ý có thể nói cho tôi biết, có lẽ tôi cũng có thể giúp cậu.” Bùi Ngữ chưa định thần lại, cậu thật sự hiểu rõ đối phương chỉ hỏi khách sáo mà thôi. Nhưng giờ khắc này Bùi Ngữ rất cần một người để than thở.

[Vì tôi phân hóa lần hai thành Omega nên người trong nhà tìm một Alpha lạ mặt liên thôn với tôi.]

Nhận được trả lời Tầm Thâm ngơ luôn rồi. Trong lòng nghĩ, cũng không trùng hợp như thế chứ. Dưới ảnh hưởng của ông nội, bất luận dưới danh nghĩa Tần thị hay danh nghĩa cá nhân,Tần Thâm hỗ trợ cho rất nhiều học sinh nghèo. Học sinh này không phải lần đầu tiên liên lạc với Tần Thâm.

Tần Thâm cau mày phóng to hình ảnh thành tích được gửi đến, nhìn thấy tên của người đứng đầu, con ngươi đen co lại.

[Hạng nhất: Bùi Ngữ.]

Cho nên người trước mắt là Bùi Ngữ, một trong những học sinh mà Tần Thâm hổ trợ, tình cờ có Bùi Ngữ.

Tần Thâm khựng lại, đốt ngón tay lướt trên màn hình: [Cậu không muốn cùng người đó liên hôn sao?]

Câu hỏi này không giống như câu hỏi mà người tài trợ nên hỏi, trong những lần trao đổi qua lại trước đây Tần Thâm rất ít nói. Bùi Ngữ chỉ coi đây là sự quan tâm của đối phương.

[Đúng, không muốn, tôi tin nếu đổi thành một Omega khác cũng sẽ cự tuyệt.]

Tần Thâm trầm mặt: [Nếu Alpha cùng cậu liên hôm ký kết thỏa thuận, sẽ không tổn thương cậu, mà còn sẽ cung cấp cơ hội trị liệu tiên tiến cho người nhà cậu, đặc biệt còn trả thêm một khoản cho cậu, cậu đồng ý không?]

Bùi Ngữ lần đầu tiên thấy người tài trợ nói nhiều như thế. Nhưng làm sao giống như người ấy tưởng tượng được. Cũng không phải toàn bộ mọi người đều là người tốt, vị tổng tài của Tần gia đó cũng không phải loại người dễ bị lợi dụng.

Hàng ngàn từ ngữ chỉ biến thành một dấu hỏi đơn giản. Bùi Ngữ: [?]

Tần Thân: [Trên bảng thành tích có tên của cậu, rất trùng hợp, tôi chính là Tần Thâm.]

“......”

Bùi Ngữ kinh ngạc mở to miệng, điện thoại rớt xuống đất, vang lên một tiếng vang lớn.

Đối phương lại gửi một tin đến: [Nếu cậu nguyện ý tin tưởng tôi.]

Bùi Ngữ cảm thấy mình đúng là điên rồi, người tốt vẫn luôn giúp đỡ cậu lại là đối tượng liên hôn của cậu?!

Bùi Ngữ chạy vào phòng tắm, rửa mặt lại mở tin nhắn về điều kiện cho cậu rất có lợi xem lại.

Lời đồn không phải nói Tần Thâm vừa già vừa tàn tật mà còn biếи ŧɦái? Nhưng bây giờ xem ra Tần Thâm không giống như một kẻ biếи ŧɦái có sở thích đặc biệt. Có lẽ do mọi người hiểu lầm, người có thể trợ giúp nhiều học sinh như thế, mà còn thường cổ vũ cho Bùi Ngữ nhất định là người tốt.

Bùi Ngữ còn đang bối rối, vừa định nói thêm hai câu thì cửa phòng bị đẩy ra.

“Mẹ muốn nói với cậu vài câu.” Lâm Thư Tinh quơ quơ điện thoại trong mắt toàn ý cười.

Giang Hạc?

Bùi Ngữ ngơ ngác nhận điện thoại.

“Tiểu Ngữ, mẹ đã nghe nói việc con liên hôn với Tần thị rồi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt dịu dàng.

Bùi Ngữ liếc mắt nhìn Lâm Thư Tinh cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại ngồi xuống góc giường.

“Vâng, ngày mai người của Tần thị sẽ đến.” Bùi Ngữ nói.

“Vậy con đối với việc liên hôn này cảm thấy thế nào?”

Bùi Ngữ trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên không muốn, tuổi tác của đối phương lớn hơn con rất nhiều, chẳng qua Tần thị có nghiên cứu loại bệnh đó của mẹ, nếu như liên hôn....”

“Con còn đang suy nghĩ.”

Vì sự việc của hộp thư Bùi Ngữ không nhắc đến những lời đồn về đối phương. Thật ra trong lòng Bùi Ngữ hơi nghiêng về việc liên hôn.

“Mẹ có hiểu sơ qua, Tần thị hình như rất có tiền, vả lại mức độ phù hợp của con và Tần Thâm hình như là 100%? Đạt tới mức độ phù hợp này có thể hai người là AO trời định, sẽ rất hạnh phúc.”

Bùi Ngữ nghe câu nói này, cảm thấy có chút không đúng, tâm trạng đột nhiên chán nản.

“Nhưng con không quen biết ngài ấy, vả lại hình như thân thể đối phương có chút.... vấn đề.”

“Đúng thật là vậy, nhưng mẹ cảm thấy con có thể gặp mặt trước rồi quyết định.”

Bùi Ngữ mím môi, không đề cập đến ý định muốn liên hôn nữa, nghĩ đến nụ cười lúc nãy của Lâm Thư Tinh, trái tim Bùi Ngữ nóng lên.

Qua một lúc, Bùi Ngữ do dự hỏi: “Nhưng con kết hôn sớm như vậy, Lâm Thư Tinh và Tần Thâm cũng có mức độ phù hợp 68%, rất cao, nếu con từ chối cậu ấy cũng có thể liên hôn.”

Giang Hạc dường như hơi gấp gáp: “Mẹ biết, kỳ thật lúc nãy tiểu Tinh vừa nói với mẹ nó đã có người mình thích rồi, đột nhiên kêu nó đi liên hôn. không phải chia rẽ đôi trẻ sao?”

“......”

Bùi Ngữ im lặng rất lâu, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cho nên mẹ cảm thấy còn gả cho một người lớn hơn con gần 10 tuổi không vấn đề gì?”

“Con mới 18 tuổi.”

“Tin đồn của đối phương dường như không tốt, chuyện này mẹ cũng biết đi?” Âm cuối cùng Bùi Ngữ giống như đang hét lên.

Không khí yên tĩnh lại, Bùi Ngữ chỉ nghe thấy tiếng thở của Giang Hạc truyền ra từ điện thoại, vẫn mềm mại như trước nhưng lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Việc này do mẹ nghĩ không chu toàn, tiểu Ngữ, xin lỗi con”

Cúp điện thoại, Bùi Ngữ đặt điện thoại của Lâm Thư Tinh dưới đất trước cửa phòng cậu.

Lấy khăn, Bùi Ngữ bước vào phòng tắm, trong không gian chặt hẹp không khí bốc đầy hơi sương, tiếng nước chảy róc rách át đi tiếng nức nở đứt quãng.

Bùi Ngữ ở trên giường trằn trọc, một đêm không ngủ.

***

Ngày hôm sau rời giường, mắt Bùi Ngữ sưng lên. Cậu sợ người Lâm gia cười chê nên gọi nữ hầu mang túi đá đến đắp lên mắt.

Bùi Ngữ không có khẩu vị gì, cũng chưa ăn sáng

Buổi sáng 9 giờ rưỡi, Lâm Nhất Phong gõ cửa phòng Bùi Ngữ: “Tần tổng 10 giờ đến, con đừng giở tính trẻ con nữa, có thể gả cho Tần Thâm là việc tốt, đừng làm hỏng chuyện tốt của ta-----”

Ông dừng lại, nhìn mái tóc rối bời của Bùi Ngữ cảnh cáo: “Chỉnh lại đầu tóc đi, đừng làm mất mặt nhà họ Lâm.”

Bùi Ngữ nhìn ông không nói chuyện, Lâm Nhất Phong trong lòng nghĩ, có sự tồn tại của Giang Hạc, cho rằng Bùi Ngữ cũng không thể tạo sóng gió lớn gì bèn đóng cửa rời đi.

Bùi Ngữ chậm rãi thay quần áo, vén tóc ra sau trán. Nhìn toàn thân thanh niên mảnh khảnh ở trong gương, Bùi Ngữ cảm thấy lạ lẫm. Cậu rất giống như một món hàng, bị cha mẹ ruột bán cho bất kỳ ai có thể đem lại lợi ích cho bọn họ. Mà đối với Tần Thâm một người hoàn toàn xa lạ với cậu, đưa ra những điều kiện toàn suy nghĩ cho cậu.

Bùi Ngữ câu môi, lộ ra một nụ cười giễu cợt. Còn 5 phút nữa đến thời gian hẹn, Bùi Ngữ được nữ hầu gọi xuống lầu.

“Tôi còn lo lắng cậu sẽ chạy đó.” Lâm Thư Tinh ngước mắt nở nụ cười, rồi sau đó hoàn toàn chết lặng.

Nghe tiếng bước chân, bố mẹ Lâm quay đầu nhìn lại cũng sững sờ. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy toàn khuôn mặt của Bùi Ngữ. Bùi Ngữ vịnh tay vịn cầu thang đi xuống ánh mắt lãnh đạm, toàn bộ tóc vén ra sau trán.

Quá dễ nhìn. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào Bùi Ngữ, cậu giống như bước ra từ trong tranh.

Bùi Ngữ không quản ánh mắt của họ, ngồi vào vị trí trống trên sofa, khuôn mặt lạnh lùng tỏ ý không muốn nói chuyện.

Thì ra Bùi Ngữ trông như thế?

Lâm Thư Tinh nhìn mãi không rời mắt. Mỹ nhân có đẹp từ trong xương và đẹp bởi dáng vẻ bên ngoài, Bùi Ngữ có một loại vẻ đẹp lạnh lùng từ trong xương. Sau khi để lộ cả vầng trán, các đường nét cân đối hoàn hảo trên khuôn mặt mới hoàn toàn lộ ra. Đuôi mắt trái có một nốt ruồi đỏ tươi hoàn hảo nhất, giống như trên một đóa sơn trà thanh lãnh vẽ thêm một chút hồng sắc của hoa hồng.

Cơn ghen tị mạnh mẽ bùng cháy trong lòng Lâm Thư Tinh.

Có đẹp hơn đi chăng nữa thì sao? Cũng phải gả cho Tần Thâm, bị một người phương diện đó không được vừa bạo lực hành hạ. Lâm Thư Tinh trợn tròn mắt, khóe miệng cong lên.

Ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ xe, nghe thấy âm thanh này trái tim Bùi Ngữ đột nhiên thắt lại.

Tuy Tần Thâm cũng tính là một người tốt, nhưng khi thật sự đối diện với việc bị bán đi như một vật phẩm, Bùi Ngữ không khỏi khẩn trương. Lâm Nhất Phong và Lạc Mỹ Hoa đồng thời đứng lên, đi đến trước cửa nghênh đón cũng che đi đường nhìn của Bùi Ngữ và Lâm Thư Tinh.

Tiếng xe lăn lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang, âm thanh càng ngày càng gần như gõ vào màn nhĩ Bùi Ngữ. Ngoài cửa Lâm Nhất Phong và Lạc Mỹ Hoa di chuyển sang hai bên, người đàn ông bị che chắn tầm nhìn lúc này xuất hiện trước mắt Bùi Ngữ.

Đó là một khuôn mặt nghiêm nghị. Đường nét ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu với con ngươi sâu thẳm lạnh lùng. Trên người mặc một bộ vest thời trang cao cấp màu xám khói được đặt may riêng, lộ ra phong thái trang nghiêm nổi bật.

Đôi giày màu đen sáng bóng với mũi giày nhếch lên, phản chiếu ánh sáng, hai tay đặt trên đùi, mặt đồng hồ trên cổ tay phản quang sáng lấp lánh. Một bông hồng đỏ đang nở rộ được cài trước ngực. Màu đỏ rực rở không cướp đi khí chất của Tần Thâm ngược lại tăng thêm một chút dịu dàng.

Cho dù đang ngồi trên xe lăn nhưng gương mặt vẫn không thấy sự ngượng ngùng nào. Tần Thâm hất cầm từ trên nhìn xuống như một đấng bề trên, khí chất bá đạo khiến người ta kinh hãi.

Đây cũng là một gương mặt Bùi Ngữ cực kỳ quen thuộc.

Bùi Ngữ mở to mắt không dám tin. Tần Thâm người liên hôn với cậu ấy, là người giúp cậu mấy lần - Tần tiên sinh?

“Chào mọi người, xin tự giới thiệu trước—” Thanh âm trầm thấp vang lên: “Tôi là Tần Thâm.”

“Cũng là người lần này liên hôn với Bùi Ngữ.”

Tăng Thâm nhướng mi, ánh mắt anh và Bùi Ngữ giao nhau trong không trung. Đột nhiên Tần Thâm khẽ cong môi dưới mang theo nụ cười nhẹ nhàng, truyền vào lòng Bùi Ngữ.

Như đang nói.

Cậu có muốn đi cùng tôi không?