“Chú..” Cố Thanh lập tức đến lại gần, đứng bên giường, hốc mắt có chút đỏ.
Lần tai nạn này Hạ Đông Tước chỉ bị xây xước nhẹ, báo cáo kiểm tra chi tiết não bộ của anh cũng cho thấy không có vấn đề gì, nhưng không hiểu tại sao anh lại hôn mê đến bây giờ.
Cuối cùng, bác sĩ cũng chỉ có thể nói là do anh đã chịu kí©h thí©ɧ... Ừm, dù sao thì anh cũng sẽ sớm tỉnh lại, sau đó nghỉ ngơi thêm 2 ngày là ổn.
Nhưng chỉ có bản thân anh biết nguyên nhân, Hạ Đông Tước trọng sinh rồi.
Sau đó, Hạ Đông Tước không theo cốt truyện ban đầu, anh sẽ phát điên khi nhận được thi thể không nguyên vẹn của Cố Thanh.
Tiền bạc, công ty, cổ phần, muốn cái gì đều có thể nói trực tiếp, tại sao phải hành hạ cậu, tại sao muốn gϊếŧ cậu?!
Hạ Đông Tước đã dùng thời gian ngắn nhất để điều tra những người có liên quan đến chuyện này, cho dù là đồng phạm hay hung thủ gián tiếp đều sẽ bị anh dùng cùng một phương thức bắt cóc rồi tập trung lại tại tầng hầm của biệt thự, sau đó đích thân cho họ trải nghiệm những đau khổ mà Cố Thanh đã phải chịu.
Anh đã chặt xác hơn chục người trong vài ngày, kẻ thủ phạm nam nữ chính thì bị tra tấn lâu nhất, suýt nữa thì bị chặt thành một cái gậy trước khi chết hẳn.
Hạ Đông Tước nhìn bọn họ khóc lóc cầu xin, trong lòng không khỏi dao động, bé con của anh lúc đó nhất định cũng khóc , nhất định cũng đau.
Cuối cùng sau khi mọi người đều chết, Hạ Đông Tước ôm tro cốt của Cố Thanh rồi phóng hỏa biệt thự và chết trong biển lửa.
Vốn tưởng rằng chuyện đến đây sẽ kết thúc, không ngờ vừa mở mắt ra lần nữa, Hạ Đông Tước lại nhìn thấy bé con mà mình đang nhớ mong.
Trong đầu anh không có cốt truyện, cũng không biết hệ thống là gì nhưng anh lại có ký ức của thân thể này sau khi trọng sinh, 23 năm trước với lúc này không có gì khác biệt nhưng tối qua lại không giống. Vậy mà anh lại có thể để lộ tâm tư của mình, còn suýt chút nữa cưỡng bức Cố Thanh.
Lúc này nhìn thấy đứa trẻ trước mặt đi về phía mình, Hạ Đông Tước từ trên giường ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường.
Cố Thanh vừa muốn nhắc anh chú ý thân thể, đừng xuống giường thì liền bị người đàn ông kéo vào trong lòng, ôm thật chặt.
Sức lực này như muốn khiến Cố Thanh và Hạ Đông Tước hòa cùng làm một.
Cố Thanh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không đẩy Hạ Đông Tước ra. Ngược lại, cậu dường như tìm thấy lối thoát cho những ủy khuất của mình, nghẹn ngào nào: “Chú, chú không sao là tốt rồi.”
Lúc này nghe thấy giọng nói đầy mong nhớ, Hạ Đông Tước đột nhiên vô cùng sợ hãi bởi vì không lâu sau khi nhận được tin Cố Thanh qua đời, thần kinh của anh xảy ra vấn đề. Bác sĩ đề nghị Hạ Đông Tước mau chóng ra nước ngoài chữa trị nhưng anh không đồng ý.
Không điên thì làm sao có thể tự mình báo thù, làm sao có thể gϊếŧ tất cả mọi người bằng một đao?
Nhưng hiện tại Hạ Đông Tước sợ rằng mọi thứ trước mắt đều là ảo tưởng của anh, não của mình xảy ra vấn đề... Đợi sau khi tỉnh dậy, bé con có phải sẽ biến mất vĩnh viễn rồi không?
“Chú không sao, ngược lại là cháu mới đúng.” Anh tự lẩm bẩm.
Cố Thanh tưởng anh đang nói chuyện tối hôm qua, vội vàng lắc đầu: ”Mặc kệ như thế nào, cháu đều mãi mãi yêu chú.”
“Yêu?” Hạ Đông Tước nghe thấy từ này, nét mặt của anh như thể rơi vào một cơn ác mộng, giọng điệu ẩn giấu sự bệnh hoạn.
“Đúng vậy, cháu luôn yêu chú mà nhỉ, mãi mãi yêu chú, dù chết cũng sẽ chết cùng nhau. Cho nên chú đốt biệt thự, đồng quy vô tận cùng cháu, đó là nơi mà bé con lớn lên, nên chắc chắn cháu sẽ thích đúng không?” Cố Thanh ngẩng đầu, không hiểu ý của anh là gì nhưng trong lòng lại rối bời, ít nhất 3 từ cháu yêu chú thì ai cũng đều sẽ hiểu.
Hạ Đông Tước cũng không giải thích, ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Cố Thanh, cúi đầu nhẹ nhàng, cẩn trọng hôn lên môi cậu, sau đó thấp giọng nghiêm túc nói: ”Tôi muốn em”.
Cố Thanh tâm trạng đang cực kỳ phức tạp, không biết có nên đẩy chú ruột của mình ra không. Sau khi nghe thấy lời này cậu có chút sửng sốt : ”Gì cơ?”
Hạ Đông Tước ôm Cố Thanh lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường bệnh.
“Nếu như là mơ, tôi chỉ muốn em. Nếu như không phải là mơ... Vậy trừ khi bé con tự tay gϊếŧ tôi, nếu không cả đời này cũng đừng hòng rời khỏi tôi nửa bước.”
“A!”
Người đàn ông dứt lời liền trực tiếp hôn lên môi Cố Thanh, giống như tối qua hung hăng cạy miệng cậu ra, ngón tay luồn vào quần áo cậu sờ soạng qua lại trên làn da mỏng manh.