Lý Vũ cau mày: "Câu gì?"
Cố Phù: "Ngươi còn nợ tướng quân hai lần chưa cởϊ qυầи, tướng quân hỏi ngươi khi nào trả."
Mùa đông ở Bắc Cảnh cần rượu mạnh để sưởi ấm, vì vậy Cố Phù cũng rèn luyện được tửu lượng khá tốt.
Thỉnh thoảng vào lúc nghỉ phép, uống rượu với người khác, uống say rồi không thể tránh khỏi việc nói ra một số hình phạt khó xử, đây cũng được coi là thông lệ. Ai bảo những tên lính hôi hám này không có gì trong tay, không đưa ra được phần thưởng tử tế nào cho người trụ đến cuối cùng, chỉ có thể xin thoái thác hẹn nợ lần sau, đi phạt người say trước.
Cố Phù tuy tửu lượng tốt, nhưng cũng sợ thua, do đó mỗi lần đều hò hét đưa ra một hình phạt mà mình tuyệt đối không thể chấp nhận được, như vậy sẽ giống như treo một thanh kiếm trên đầu, bắt buộc bản thân không được say.
Những hình phạt mà Cố Phù không thể chấp nhận được không nhiều, trong đó có một hình phạt là cởϊ qυầи chạy ra ngoài, chỉ cần có hình phạt này, Cố Phù chưa bao giờ say đến mức ngã gục.
Lý Vũ không giống Cố Phù, hắn tính tình kiêu ngạo, rất ít khi tham gia những hoạt động tập thể như thế này, nên hắn thua lúc uống rượu riêng với Cố Phù, còn thua đến hai lần.
Lý Vũ đương nhiên không thể hạ mình cởϊ qυầи chạy vòng vòng bên ngoài, Cố Phù cũng không làm khó hắn, vì thế chỉ có hai người họ biết chuyện này.
Nói ra chuyện này, Lý Vũ muốn không tin Cố Phù còn sống cũng không được.
Chỉ là...
Lý Vũ đã trải qua nhiều cuộc tôi luyện, vốn tưởng rằng sự kiêu ngạo và lòng tự trọng vô giá của mình đã sớm bị vứt bỏ ở biên giới xa xôi, không ngờ vẫn có lúc đỏ mặt tía tai, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào đó chui vào.
Cố Phù khốn kiếp! Thật sự để một cô nương nói ra những lời khó nghe như vậy!!
Thật sự... quá phù hợp với phong cách thường ngày của hắn!
Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Lý Vũ vẫn cảm thấy yên tâm, dù sao thì những chuyện xấc xược kiểu này không phải ai cũng làm được.
Xác định Cố Phù còn sống, Lý Vũ suy nghĩ miên man, muốn hỏi cô nương trước mặt Cố Phù ở đâu, sao không tự mình đến, có phải bị thương quá nặng không, còn muốn hỏi nàng Cố Phù sau này có dự định gì... Có quá nhiều câu hỏi, ngược lại khiến hắn không biết nên hỏi từ đâu trước.
Cố Phù thấy hắn còn muốn nói gì đó, liền nghiêng người sang một bên nói: "Có gì vào trong nói."
Bộ áo choàng đen của cấm quân và đao dài có vảy trên thắt lưng Lý Vũ thực sự quá bắt mắt.
Tất nhiên nàng cũng rất bắt mắt, một cô nương đội mạng che mặt, bên cạnh lại không có một thị vệ hay nha hoàn nào, còn chủ động đi nói chuyện với nam tử, nhìn thế nào cũng không giống chuyện bình thường.
Lý Vũ có chút do dự, dù sao đây là kinh thành, hắn sợ đi vào tửu phường với cô nương này sẽ làm hỏng danh tiếng của nàng.
Cố Phù biết Lý Vũ đang lo lắng điều gì, dứt khoát tự mình vào tửu phường trước, dù sao thì nàng cũng đội mạng che mặt, lúc rời đi đi muộn một chút, vòng qua con hẻm bên cạnh, đi ra từ tiệm phấn son sát bên Kim Thiền Hiên, nàng không tin còn có người có thể nhận ra nàng.
Trên lầu hai của tửu phường có vài gian phòng nhỏ ngăn cách bằng bình phong, Cố Phù gọi liền ba gian phòng nhỏ xếp thành một hàng, cuối cùng vào gian phòng ở giữa, còn gọi thêm hai vò rượu và vài đĩa thức ăn nhắm rượu.
Tiểu nhị của tửu phường hành động nhanh nhẹn, vốn định thuận miệng hỏi một câu có muốn gọi cô nương hát tiểu khúc đến trợ hứng không, vừa nhìn thấy Cố Phù là nữ tử liền kịp thời ngậm miệng.
Tiểu nhị lui xuống, Lý Vũ thu xếp xong tâm trạng, hỏi Cố Phù: "Hắn hiện tại ở đâu?"