Chương 22

Cố Phù giới thiệu với nàng ta: "Cháu trai của hoàng hậu, từng là thượng cấp của ta, sau này ta lại trở thành thượng cấp của hắn, năm ngoái hắn bị Lý lão thái gia lừa về kinh, hiện đang giữ chức thống lĩnh cấm quân... Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

Mục Thanh Dao: "Ta vẫn luôn muốn hỏi, nếu ngươi không vừa lòng với hôn ước do người khác sắp đặt, sao không tự mình tìm một người, dù sao những năm này ngươi cũng quen biết nhiều nam nhân như vậy."

Cố Phù nhếch mép: "Nếu ngươi từng thấy bọn họ nửa tháng không tắm, ợ hơi đánh rắm, đi dạo kỹ viện ầm ĩ đến mức muốn phá hỏng cả tiểu lâu, ngươi sẽ không hỏi câu hỏi này."

Mục Thanh Dao rùng mình, sắc mặt tái mét.

Rõ ràng với nàng ta, những lời miêu tả này chẳng khác nào địa ngục vô gián.

Nhưng nàng ta lại rất thích ứng với những lời thô tục của Cố Phù, không những cảm thấy mới lạ mà còn học theo nói một câu: "Vị Lý công tử này cũng đi... kỹ viện?"

Cố Phù uống một ngụm trà: "Hắn thì không, tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng trong nhung lụa gấm vóc, chịu đến Bắc Cảnh đã là nhất thời xúc động, hoàn toàn là dựa vào cố chấp để ép mình ở lại, làm sao còn có thể đi đến mấy cái kỹ viện tồi tàn ở Bắc Cảnh được."

Cố Phù đặt tách trà xuống, tiếp tục nói: "Cũng có người từng chế giễu hắn, hắn tức giận liền mắng, nói rằng những kỹ nữ kia không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua, chê bẩn. Cũng có người muốn lấy lòng hắn, cố ý tìm vài cô nương lương thiện ở trấn biên giới, hắn lại nói rằng cô nương kia chịu theo gã đến đây làm chuyện này, ai biết được có phải còn trong trắng hay không. Nghĩ đến việc ta từng lăn lộn trong quân doanh, e là hắn cũng không muốn cưới ta đâu, vì thế ta cũng không nghĩ đến chuyện cân nhắc hắn."

Tay rót trà của Mục Thanh Dao khẽ khựng lại, sau đó lại hỏi: "Sao hắn biết ngươi còn sống?"

"Nói ra thì dài dòng lắm." Cố Phù cố gắng tóm tắt lại sự việc: "Tóm lại là Lý Vũ biết tin ta đã chết, nhớ đến tình đồng liêu ngày xưa, nhất quyết phải đến Bắc Cảnh thu xác cho ta, hoàng hậu không ngăn được hắn, lại sợ hắn đi rồi sẽ không quay về, đành phải nói với hắn rằng ta còn sống, nhưng không nói với hắn ta là nữ tử, còn bảo hắn viết giấy, sau đó thay hắn đưa giấy đến đây cho ta."



Mục Thanh Dao: "Vậy bây giờ ngươi phải đi gặp hắn sao?"

Cố Phù thở dài: "Phải đi chứ, nếu không người ta chạy đến Bắc Cảnh, ta lấy gì đền cho hoàng hậu nương nương?"

Nói xong nguyên do, Cố Phù lại đợi khoảng nửa chén trà, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

"Ta đi một lúc rồi về." Cố Phù buông một câu, đeo mạng che mặt bước ra khỏi phòng riêng, còn gọi Lâm ma ma giả vờ đi giải quyết nỗi buồn.

Nhưng hai người lại lén lút ra khỏi Kim Thiền Hiên, Cố Phù bảo Lâm ma ma đợi nàng ở tiệm phấn son bên cạnh, còn mình thì đến Lân Lang tửu phường, sau đó nhìn thấy Lý Vũ mặc áo choàng cổ tròn màu đen, đeo đao dài có vảy của cấm quân bên hông, đứng dưới biển hiệu tửu phường với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Cố Phù bước tới, Lý Vũ thậm chí còn không thèm nhìn nàng, mãi đến khi Cố Phù đứng yên, Lý Vũ mới cau mày nhìn lại, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Là tướng quân bảo ngươi đến sao?"

Mạng che mặt bằng vải tuyn mỏng che khuất dung nhan và dáng người của Cố Phù, Cố Phù không nói gì, chỉ gật đầu.

Lý Vũ cười khẩy một tiếng, nghiến răng nói: "Lại lừa ta."

Hiển nhiên là Lý Vũ cho rằng Cố Phù đã chết, giờ đây hoàng hậu tìm một người đến lừa gạt hắn, muốn kéo dài thời gian không cho hắn đến Bắc Cảnh.

Cố Phù hắng giọng, cố gắng nặn ra giọng nói mềm mại dịu dàng: "Tướng quân đoán rằng ngươi sẽ không tin, bảo ta mang đến cho ngươi một câu, nói rằng ngươi nghe xong sẽ tin."