Hiện giờ đại ma vương mất trí nhớ giống như được tái sinh, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói cũng ôn hòa, trước khi bọn họ ra về còn nở một nụ cười với bọn họ, việc này khiến bọn họ được sủng ái đâm ra lo sợ, không lập tức co giò bỏ chạy sao được?
Hứa Dung Âm không nói dối, ăn ngay nói thật: "Trước đây khi nói chuyện liên quan tới công việc, anh rất ít khi cười với bọn họ."
Càng làm việc lâu, anh càng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ có khi ở trước mặt cô mới có chút dịu dàng.
Trên thực tế, đã rất lâu rồi Hứa Dung Âm không thấy anh như vậy.
Tuy tính tình của Đinh Tuần trước đây cũng rất tự cao tự đại, thỉnh thoảng thích làm ra vẻ lạnh lùng, rất ít nói, khi làm việc sẽ không bao giờ để tình cảm xen vào.
Có lần rất muộn anh không về nhà, Hứa Dung Âm lo lắng anh thường xuyên bỏ bữa nhất định sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, liền mang bữa khuya tới cho anh. Vừa đến gần văn phòng đã thấy bốn năm người cụp đuôi đi ra, mặt mày xám xịt, đoán chừng bị anh mắng.
Thời gian lâu dần, ngay cả cuộc sống bình thường cũng sẽ có đôi chút bị ảnh hưởng.
Đối với hai bên gia đình đều rất ổn, nhưng đối với bạn học cũ, những người thân thiết, anh vẫn luôn một mực giữ thái độ giải quyết việc chung. Hai chị em A Mãn bán hoa ở dưới lầu cũng rất sợ anh.
“Phải không?” Những chuyện này Đinh Tuần không nhớ nổi, “Trước đây tôi là người như thế nào?”
Hứa Dung Âm nửa đùa nửa thật nói: "Ừm… Em cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe mọi người gọi anh là đại ma vương."
Đinh Tuần đột nhiên im lặng, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa. Hứa Dung Âm chỉ cho rằng anh mệt mỏi.
Ngay sau khi anh khỏe lại, mọi người trong công ty sẽ để mắt đến anh.
Chuyện làm ăn với truyền thông Khải Quang đã bị mất, công ty cũng dồn ép rất nhiều chuyện, vẫn đang chờ anh quay về giải quyết, nếu không chỉ sợ qua mấy tháng, e rằng không thể chống đỡ nổi nữa.
Chỉ có điều chuyện anh bị mất trí nhớ không thể để cho người ngoài biết được.
Hứa Dung Âm đang mải mê với suy nghĩ của riêng mình, Đinh Tuần trên giường cũng đang cụp mắt suy nghĩ điều gì đó.
-
Mỗi tối tám giờ là thời gian Hứa Dung Âm cùng anh xem TV, sau mười giờ anh phải tắm rửa sạch sẽ đi ngủ.
Khi Đinh Tuần hôn mê, cô đều tự mình làm tất cả, nhưng lúc này anh đã tỉnh lại, chỉ bị mất trí nhớ, Hứa Dung Âm không khỏi có chút xấu hổ khi đối mặt với cơ thể trần trụi của anh.
Thấy cô đỏ mặt, Đinh Tuần không nói gì, hai vợ chồng ngầm hiểu mời y tá đến giúp.
Nhưng đêm nay thì khác.
Nghe nói con của y tá năm nay phải thi đại học, anh ấy xin nghỉ hai ngày, ngày 7 ngày 8 sẽ không tới.
Hứa Dung Âm tắt TV, đứng trước cửa phòng tắm do dự một lúc, giờ Đinh Tuần gần như không thể đi lại nếu không có sự trợ giúp.
Anh đặt nạng sang một bên và muốn nói mình có thể tự làm được, khi Hứa Dung Âm nghe thấy anh nói sẽ tự mình làm, biểu tình lập tức buông lỏng.
Điều này khiến Đinh Tuần có chút không vui.
Vì vậy, khi Hứa Dung Âm tìm cho anh một bộ quần áo để thay, Đinh Tuần đã không đưa tay ra nhận lấy.
“Chân của tôi có chút yếu.” Ánh mắt của anh chạy dọc theo cổ của cô hướng lên trên, tới khi nhìn vào mắt cô sắc mặt vẫn không thay đổi, mím môi nói: “Tự mình tắm rửa là có thể ngã đấy.”
Khi còn học trung học, Hứa Dung Âm có một chút sợ hãi xã hội, sau khi vào đại học, để rèn luyện lòng can đảm cô đã đảm nhận việc là lớp phó, cô lại tham gia câu lạc bộ, nhưng cô không tiến bộ nhiều. Sau khi tốt nghiệp cô luôn ở nhà vẽ tranh thì chuyện này lại càng rõ ràng hơn.
Về mặt tìиɧ ɖu͙©, Hứa Dung Âm cũng rất nhút nhát, nếu Đinh Tuần không làm điều đó, cô sẽ không làm. Giống như cũng là vì chăm sóc cô, mỗi tuần Đinh Tuần chỉ có ba lần, nhưng một khi đã làm thì sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.