Chương 6

Đinh Tuần ngừng một chút, cố nén cảm xúc: "Không có gì."

Có lẽ bởi vì bác sĩ nói trí nhớ có Đinh Tuần chỉ dừng lại ở năm mười tám tuổi, Hứa Dung Âm nhìn vào đôi mắt của anh đã rõ ràng hơn trước, bớt lạnh lùng và sắc bén.

Nhưng khí chất của một người là thứ lắng đọng lại theo năm tháng, có lẽ nào dễ dàng thay đổi.

Ngay cả khi Đinh Tuần mất trí nhớ, cảm giác uy hϊếp của một kẻ sát phạt quyết đoán trên thương trường vẫn còn sót lại.

Lúc này Hứa Dung Âm nhìn về phía anh, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô không khỏi run lên.

Cô chỉ đơn giản là nhìn đi chỗ khác.

“Ngồi ở độ cao này có thoải mái không?” Bởi vì anh muốn uống canh, nếu để anh nằm uống cũng không tốt, Hứa Dung Âm điều chỉnh độ cao của giường bệnh.

Đinh Tuần không trả lời, chỉ nhìn cô với đôi mắt sắc bén, khuôn mặt của Hứa Dung Âm có chút nóng ran.



Tư thế đút cnh quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người của anh, mùi hương mát lạnh còn xen lẫn với cả mùi của bệnh viện.

Làn da của Hứa Dung Âm luôn rất đẹp, lúc đầu cô sợ vết thương của Đinh Tuần không ổn định nên ngày đêm chăm sóc anh, sắc mặt phờ phạc. Trong khoảng thời gian này, cô vừa chăm sóc Đinh Tuần, vừa chăm sóc bản thân rất tốt, làn da trở lại trạng thái trắng hồng mịn màng như xưa.

Đinh Tuần mặc dù chỉ ngồi yên, nhưng ánh mắt quét qua khuôn mặt thanh tú của cô, có thể nhìn rõ từng sợi tóc nhỏ trên trán cô.

“Ừm.” Anh nhẹ giọng nói.

Một nơi nào trong trái tim anh lại bắt đầu ngứa ngáy, Đinh Tuần bình tĩnh cuộn chặt đầu ngón tay lại, dùng sức bóp.

-

Lúc đút canh, Hứa Dung Âm nhận thấy đôi mắt của Đinh Tuần rất sâu, mặc dù không phải lúc nào anh cũng nhìn cô, nhưng vẫn luôn khiến cô có cảm giác như thể đang có cặp mắt dính trên người mình.

Mấy ngày nay thời gian anh tỉnh lại cũng không tính là dài, vì phối hợp trị liệu, anh vẫn luôn nói chuyện với bác sĩ. Hứa Dung Âm cũng sẽ nói chuyện với anh, nhưng cô vẫn không đề cập tới chuyện hai người đã kết hôn.



Bản thân cô cũng là một người chậm chạp, cho rằng nếu trí nhớ của mình cũng dừng lại ở năm mười tám tuổi, không biết Đinh Tuần, lại càng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Vừa mới tỉnh lại đã được thông báo mình đã kết hôn, hơn nữa còn kết hôn được bảy năm, nhất định sẽ là chuyện rất khó chấp nhận.

Căn bản cô cũng không vội vàng nói ra chuyện kia, chậm rãi ở chung cùng với anh, nhớ lại từng chút một. Cho đến khi anh có thể chấp nhận, làm quen và hồi phục hoàn toàn.

Trước mắt, Đinh Tuần đối với cô không hề có sự bài xích. Đây là một chuyện tốt.

Thấy tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, Hứa Dung Âm vốn tưởng rằng hôm nay anh nhất định có chuyện muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng lại không có, chỉ yên lặng uống hai bát canh.

"Buổi chiều hôm nay còn phải giao bản thảo, em đem bản thảo đã hoàn thành gửi cho biên tập xem trước. Anh nằm nghỉ ngơi một lát, nếu cảm thấy mệt thì cứ ngủ đi, nếu không thoải mái thì gọi em, được không?"

Buổi chiều ánh nắng vừa phải, tươi sáng không quá chói chang. Hứa Dung Âm hạ tấm rèm xuống, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lấy cơ thể cô, mờ ảo như một tấm kính lọc.

Người đang nằm ở trên giường không có bất cứ ý kiến nào, gật đầu, "Được."

Hứa Dung Âm yên tâm ngồi trước cửa sổ cách đó không xa, lại lấy máy tính bảng kỹ thuật số ra.