Cô nói việc này rất nghiêm túc, Đinh Tuần nghe xong muốn bật cười, nhưng lúc này, tâm trạng không tốt cả ngày dường như bị người nào dùng tay ủi phẳng, ngoan ngoãn dán vào phần mềm mại nhất của trái tim.
Ánh mắt anh rũ xuống, rơi vào đôi tay nhỏ bé đang đặt trên đầu gối của mình: "Hứa Dung Âm."
"Ừm?"
“Hứa Dung Âm.” Anh lại gọi thêm lần nữa.
Hứa Dung Âm hỏi: "Sao vậy?"
Rất nhiều lời muốn nói đang mắc kẹt giữa hai hàm răng, nhưng điều duy nhất anh muốn nói ra lại chỉ có một cái tên này. Ngàn vạn lần anh chỉ muốn khẳng định rằng liệu mình có đủ can đảm để nhận được câu trả lời hay không.
Tuy bản thân không biết điều gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng bây giờ thật sự rất tốt.
“Anh có thể nắm tay không?” Đinh Tuần hỏi cô, “Anh muốn nắm tay em.”
Hứa Dung Âm không nghĩ tới anh sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng chuyện nhỏ nhặt như vậy, sao cô có thể không đồng ý với anh được.
Hứa Dung Âm nói trước đây khi cô ra ngoài thực tập, Đinh Tuần thường đến đón cô quay trở về trường. Bây giờ anh rất muốn ôn lại cảm giác khi đó đó nên bảo tài xế dừng lại, hai người xuống xe đi bộ ở ven đường.
Lúc này ánh nắng không còn chói chang, bóng cây che khuất đầu, những tia sáng lọt ra từ kẽ lá giống như một chùm sao nhỏ.
“Em có mang theo thẻ xe buýt ở trong túi, đi bộ mệt thì có thể bắt xe buýt về.” Hứa Dung Âm nắm lấy cánh tay anh.
Người đàn ông theo phản xạ nhíu mày, "Không thể đi taxi sao?"
“Taxi đắt lắm!” Hứa Dung Âm kêu lên một tiếng, “Không phải anh quên rồi đấy chứ, hiện giờ em đang nuôi anh mà?”
Lúc trước còn nói cô không biết quản lý tài sản, Đinh Tuần thấy cô rất giỏi trong việc tính toán chi tiêu. Tuy rằng hiện tại ở công ty anh đã bị mất đi quyền lực, chỉ là quyền đưa ra những quyết định không nằm trong tay mình mà thôi, tiền lương vẫn phải trả đồng thời được chia hoa hồng như cũ.
Đi được vài bước, Đinh Tuần mím môi cười nói: "Bủn xỉn."
“Anh nói lại lần nữa xem?” Hứa Dung Âm uy hϊếp anh.
Đinh Tuần nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, cúi đầu dùng tay nhéo mặt cô: “Anh nói là cảm ơn bà xã.”
Mặt Hứa Dung Âm lại đỏ lên, "Ở bên ngoài đấy."
“Không phải trước đây anh gọi em như vậy sao?” Đinh Tuần thầm nghĩ, chẳng lẽ cuộc sống hôn nhân trước đây của bọn họ có chút quá nhàm chán?
"Hình như… Không có?"
Hứa Dung Âm nhớ rõ, trước đây Hứa Dung Âm rất thích gọi đầy đủ cả họ tên của cô, Hứa Dung Âm, Hứa Dung Âm, nhưng khi đó hai người chưa quá thân thiết.
Khi còn ở trong câu lạc bộ, anh luôn gọi "Hứa Dung Âm, giúp tôi lấy cốc nước", "Hứa Dung Âm, cho tôi mượn bút", "Hứa Dung Âm, lại đây". Cô không giỏi làm việc cho lắm, gặp người xa lạ thì luôn khúm núm, Đinh Tuần ra lệnh cho cô như vậy nhưng lại giống như đang bảo vệ một đứa bé, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Sau khi kết hôn cũng vẫn sẽ gọi như vậy, có một lần ra ngoài dự tiệc tối, người quen nghe thấy anh gọi vợ mình bằng tên họ như vậy không nhịn được liền hỏi Đinh Tuần. Khi đó Đinh Tuần cũng không giải thichsm chỉ cười một tiếng cho qua.
Sau khi về tới anh, lại uống một chút rượu, bắt đầu bạo dạn gọi cô một tiếng cục cưng.
Trước đây Hứa Dung Âm đối với cách xưng hô có chút sến sẩm này không thích chút nào, nhưng nghe thấy anh rất thích gọi như vậy, khiến cô không khỏi rung động.
Chỉ là khi triền miên ở trên giường, Đinh Tuần sẽ gọi đầy đủ cả họ tên của cô. Giống như yêu một người, chính là muốn đem cả tên của người đó khắc sâu vào tận xương tủy.