Chương 41



Đinh Tuần cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, lúc này anh không có việc gì làm.

Đối mặt với sự tức giận của Mạc Văn Khiêm, Đinh Tuần chỉ đi tới, vỗ vai anh ấy: "Tôi không ở đây, có cậu là được rồi."

Nếu đã là anh em cùng chiến hữu cùng nhau đi chung một con đường, Âm Tuần quả thật cũng có một phần tâm huyết của anh ấy.

Đinh Tuần nói: "Tôi đi trước đây, tôi phải gọi vợ của tôi tới đón tôi về."

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến Mạc Văn Khiêm có chút đau lòng, "Không phải chứ? Cậu định để chuyện này như vậy sao?"

Đinh Tuần nhặt chiếc áo vest trên ghế sô pha lên, "Nếu không thì thế nào?"

Buổi sáng anh đã tới gặp Câu Thành, trong lòng đối phương tràn đầy dã tâm, đối mặt tình huống ngoài ý muốn như vậy, anh ta vẫn có thể giữ vững tinh thần, mặt không đỏ tim không đập loạn, cung kính gọi anh một tiếng "tổng giám đốc Đinh".

Giống như người có tham vọng, thèm muốn vị trí đó không phải là anh ta.



Mạc Văn Khiêm không khỏi mắng cái loại tiểu nhân đạo đức giả này, "Nhưng thằng nhóc Câu Thành kia có quyền gì? Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, quả thật nó chẳng khác nào xưng vương xưng bá."

Anh ấy còn muốn tiếp tục nói thêm vài lời khó nghe, nhưng Đinh Tuần đã hơi mệt rồi.

“Văn Khiêm, tôi biết cậu bất bình thay cho tôi.” Đinh Tuần nhíu mày nhắc nhở anh ấy, “Nhưng đây là quyết định của đại hội cổ đông.”

Đinh Tuần đang đợi cô ở tầng dưới trong công ty, trên người anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề và đi một đôi giày da bóng loáng.

Anh không nghịch điện thoại di động, cũng không đọc báo, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, mọi người đi ngang qua đều sẽ gọi anh một tiếng tổng giám đốc Đinh.

Khi Hứa Dung Âm đến, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của anh.

“Mọi việc đều đã được giải quyết rồi sao?” Hứa Dung Âm đi tới trước mặt anh.

Bình thường đến sáu giờ anh mới tan làm, trước đây Đinh Tuần thường xuyên tăng ca, chín mười giờ tối anh vẫn ở văn phòng.

Giống như ngày hôm nay vẫn là ngày đầu tiên.



Đinh Tuần mím môi, “Ừm.” Anh không nói gì về chuyện liên quan tới cuộc họp cổ đông, mà chỉ nói hai ba câu, nói hiện tại mình không bận.

“Bọn họ bảo anh nghỉ ngơi thật tốt trước đã.” Đinh Tuần cùng cô đứng dậy, tài xế đã lái xe đợi ở cửa, Đinh Tuần lên xe nói: “Tin tức về việc anh bị mất trí nhớ đã bị truyền ra ngoài rồi.”

"Nhanh như vậy sao?"

Không phải chuyện này vốn được giữ bí mật rất tốt sao? Hứa Dung Âm có chút tức giận, nhưng lại đau lòng nhìn anh.

Chẳng trách sáng nay anh vội vàng xuất viện, hóa ra chính là vì vậy, Hứa Dung Âm cũng không dám nghĩ tới việc anh đi họp trong tình trạng như vậy, sẽ có bao nhiêu người gây khó dễ cho anh.

Đinh Tuần hỏi: "Em đang đau lòng thay cho anh?"

Hứa Dung Âm gật đầu, "Ừm."

Phong cách trước đây của anh cũng sẽ khiến người ta ghét, cũng không biết có phải có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng hay không.

"Đinh Tuần, anh yên tâm, anh sẽ dần dần khỏe lại. Anh không nhớ gì cũng không sao, không làm việc cũng không sao. Chúng ta cũng tiết kiệm được một khoản tiền, em có thể nuôi được anh."