Chương 3

Một vụ tai nạn giao thông cực kỳ nghiêm trọng đã xảy ra trên cầu Hồng Cốc, hơn mười chiếc xe va chạm với nhau.

Đinh Tuần bị thương nặng, đi cùng với anh còn có trợ lý và lái xe, xe đυ.ng vào lan can, suýt chút nữa rơi xuống sống.

Ca phẫu thuật kéo dài gần bảy tám tiếng đồng hồ, Hứa Dung Âm ngồi trên băng ghế, hai mắt không có nước mắt, tựa hồ đã khóc cạn nước mắt. Đôi mắt quả hạnh vốn to tròn, đẹp đẽ giờ đây chứa đầy tia máu khiến cho người ta sợ hãi.

Đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra ngoài mang theo một tin tốt và một tin tức xấu. Tin tốt là Đinh Tuần tạm thời không gặp nguy hiểm tới tính mạng, ca phẫu thuật khá thành công, còn tin xấu là não bộ của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể sẽ dẫn tới hôn mê.

Nghiêm trọng một chút mà nói, rất có thể anh sẽ phải trở thành người sống thực vật.

Cổ họng Hứa Dung Âm lại một lần nữa nghẹn lại, nhưng ba mẹ Đinh ở nơi khác vẫn chưa tới, lúc này chỉ có một mình cô chống đỡ.

Hứa Dung Âm cố gắng không khóc, nói: "Chỉ cần người còn sống là tốt rồi."

Bác sĩ nhìn người phụ nữ yếu ớt trước mặt, trong lòng không khỏi có chút thương cảm.

Chưa kể chi phí điều trị cao, việc bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không lại là chuyện khác. Nhìn vẻ ngoài trẻ trung của cô, nếu Đinh Tuần không thể tỉnh lại, cả đời này cô có thể sẽ trở thành góa phụ, hơn nữa tiền tài cũng sẽ tiêu hao hết.

Sau khi Hứa Dung Âm điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bản thân cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Tất cả số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng bao năm nay đều nằm trong tay cô, Hứa Dung Âm không biết gì về tiền bạc, nhưng Đinh Tuần vẫn đưa thẻ lương cho cô, nói đó là vật đảm bảo. Mặc dù cô ở nhà nhưng cũng kiếm được không ít tiền, không lo không có tiền tiêu.

Sau khi Đinh Tuần được chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật, anh được chuyển đến một chăm sóc đặc biệt.

Trước đây những lúc video call với anh, Hứa Dung Âm thường nhìn thấy anh mặc vest, dù mười hay mười một giờ đêm, anh vẫn bận rộn.

Bây giờ trên người anh đang mặc áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, mái tóc đen có vài sợi lòa xòa trước trán, đôi mắt nhắm nhiều, cùng đôi môi nhợt nhạt càng tăng thêm cảm giác yếu ớt.

Rõ ràng anh là một người đàn ông có dáng người cao lớn, ngay thẳng, rắn rỏi mạnh mẽ, lúc này lại giống như một tờ giấy mỏng, chỉ cần chọc nhẹ một cái đã có thể rách ra.

Hứa Dung Âm đứng ở cửa nhìn một chút, lại không dám đi vào.



Theo những gì cô biết, một nửa lý do Đinh Tuần trở lại Trường Ninh là để thảo luận về việc hợp tác với truyền thông Khải Quang. Bây giờ anh xảy ra chuyện, có rất nhiều phóng viên chặn lối vào bệnh viện, Hứa Dung Âm đều không gặp bất cứ ai, cũng không trả lời.

...

Nằm như vậy hơn một tháng.

Đinh Tuần cảm thấy đau đầu như búa bổ. Ý thức của anh vẫn còn mơ hồ, thân thể vẫn còn cảm giác, mỗi ngày đều có thể nghe được có người đang cùng mình nói chuyện, hơn nữa còn giúp anh lau người.

Đôi khi đó là tiếng một người phụ nữ khóc nức nở bên tai, nức nở đọc những cuốn sách họ đã đọc cùng nhau, nói về cùng một bộ phim họ đã xem, hay là những điều nhỏ nhặt mà họ đã có với nhau...

Là Hứa Dung Âm.

Cô gái mặc đồ thể thao màu trắng với mái tóc đuôi ngựa cao đang mang thùng nước khoáng bên ngoài sân điền kinh.

Trông cô rất gầy, tay chân mảnh khảnh, thùng nước khoáng mấy chục chai cũng không tìm được người bê, đành cắn răng khiêng về đại bản doanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc gáy ướt đẫm mồ hôi.

Đinh Tuần biết cô, hai người bọn họ học cùng trường cấp ba, chỉ là khác lớp. Nhưng sau khi được nhận vào trường đại học, ảnh thẻ của hai người đều được dán chung một cột trong bảng vàng vinh danh.

Hứa Dung Âm năm đó là trạng nguyên của khoa văn. Một cô bé gầy gò và ốm yếu, ít nói và xinh đẹp, là một người ngoan ngoãn nhưng rất hay ngại ngùng.

Có mấy lần Đinh Tuần đi đường vòng tới hành lang của lớp cô uống nước, mượn cơ hội này tình cờ gặp mặt, nhưng chưa từng thành công.

Chẳng phải vì điều gì khác, dường như mỗi lần nhìn thấy người lạ khác giới, cô đều sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, anh còn chưa kịp mở miệng cô đã cúi đầu bỏ chạy.

Khi hai người gặp lại nhau, bọn họ đã nộp đơn vào cùng một trường đại học.

Đinh Tuần cúi đầu mím môi cười, muốn giúp cô. Nhưng cuối cùng, anh lại mượn thẻ tình nguyện của người khác đi qua.

"Dung Âm..."

Dung Âm...

Anh nghe thấy cô vừa nói vừa gọi mình, anh rất muốn vương tay ra, giúp cô lau đi mồ hôi ở trên cổ nhưng cho dù có làm thế nào cũng không được.



Lục phủ ngũ tạng và cả đầu đều đau vô cùng.

Hứa Dung Âm ở trong bệnh viện hai tháng.

Bác sĩ đã kiểm tra cơ thể anh nói không có vấn đề gì lớn. Tay chân vẫn bình thường, vết thương bên ngoài gần như lành hẳn, chỉ có điều máu đông trong đầu dường như vẫn chưa tan hoàn toàn, cho nên anh vẫn còn hôn mê.

Hứa Dung Âm không còn hy vọng anh sẽ tỉnh lại, cô chỉ nghĩ rằng nếu anh nằm như vậy cả đời, cô sẽ chăm sóc anh đến hết đời. Tuy nhiên, buổi sáng ngay khi vừa mới tỉnh dậy, cô nhận thấy ngón tay anh đang cử động, dường như anh vẫn đang gọi tên cô.

"Dung Âm..." Giọng anh rất khàn, khó có thể nghe rõ hai từ này, nhưng Hứa Dung Âm lại nghe thấy.

Cô kích động bấm chuông gọi bác sĩ và y tá tới, không nhịn được nước mắt lại rơi lã chã.

Nhưng một giây khi Đinh Tuần hoàn toàn tỉnh lại, Hứa Dung Âm không khỏi sửng sốt.

Bởi vì anh... Hình như không nhớ gì cả.

Lần đầu tiên tỉnh lại, ý thức của anh vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng không kéo dài bao lâu. Sau khi bác sĩ kiểm tra, anh ta gọi Hứa Dung Âm ra ngoài hành lang và giải thích tình hình.

Những thuật ngữ chuyên môn cô nghe không hiểu, mà chỉ mơ hồ hiểu được năm từ "mất trí nhớ tạm thời".

"Tình huống hiện tại tương đối lạc quan, chỉ là di chứng để lại do tai nạn xe lần trước để lại, làm cho anh ấy quên mất những chuyện xảy ra trong vài năm gần đây, trí nhớ của anh ấy chỉ dừng lại ở năm mười tám tuổi. Nhưng cô cũng không cần lo lắng, đây chỉ là mất trí nhớ tạm thời, có người nhà ở bên cạnh giúp anh ấy hồi phục, nhất định có thể nhớ lại được."

Vừa rồi cô cũng đã hỏi qua. Đinh Tuần coi như đã tỉnh táo, không thành người thực vật, cũng không biến thành kẻ ngốc, mà anh chỉ nhớ rõ những chuyện xảy ra tới năm 2016.

Tháng 6 năm 2016, anh tốt nghiệp trường trung học số 1 Trường Ninh. Tháng 9 cùng năm, anh được nhận vào học ở Thường đại.

Giáo viên chủ nhiệm lớp trung học là Lê Tú Mai, anh là lớp trưởng. Ba mẹ làm việc trong một viện nghiên cứu ở Tân Châu, anh là con một. Ngay cả người bạn thân nhất của anh ở trường trung học, năm nào anh tham gia cuộc thi nào và đã giành được giải thưởng gì anh cũng đều nhớ rất rõ.

Điều duy nhất anh không nhớ rõ bây giờ đã là năm 2027.

Mười một năm dài đằng đẵng, anh và cô đã kết hôn được bảy năm.