Chương 2



Hứa Dung Âm cắm những bông hoa bách hợp đã cắt tỉa vào bình, nghĩ đến chuyện yêu đương lúc trước của hai người, trên gương mặt trắng nõn lại lập tức ửng hổng. Cho đến khi một cuộc điện thoại cắt ngang ký ức của cô.

"Xin chào, bạn có phải là người nhà của Đinh Tuần không? Đinh Tuần bị tai nạn xe đã được đưa đi cấp cứu, bạn…"

Tiếng xe cứu thương rõ ràng đang ở rất xa, nhưng khi truyền vào trong điện thoại lại vô cùng chói tai. Tiếng bước chân của các bác sĩ và y tá xen lẫn với vài tiếng la hét, những âm thanh hỗn loạn truyền tới, đập tan niềm vui và sự chờ đợi của cô khi nhắc tới cái tên Đinh Tuần.

"Anh nói cái gì. . . " Ngay cả lời lẩm bẩm này cũng giống như đang nuốt máu.

Hứa Dung Âm cũng không nhớ rõ lúc ấy mình đã chạy từ nhà tới bệnh viện như thế nào, chờ tới khi cô tới bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu đã bật sáng.

Thời gian dài đến nỗi không giống như nắm cát không ngừng chảy qua kẽ tay.



Sau khi ký vào một loạt những tờ giấy mà cô không thể hiểu được nội dung, sau đó chỉ có thể chờ đợi tới thời gian phẫu thuật kết thúc, Hứa Dung Âm cảm thấy như mình đang chìm trong biển sâu. Cô há miệng muốn thở nhưng càng cảm thấy nghẹn ngào khó chịu, cổ họng như bị chặn lại, ngồi trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật không nói một lời.

Ánh sáng trong hành lang chiếu vào váy cô, bờ vai cô ngày càng gầy. Bảy giờ sáng, Đinh Tuần gọi cho cô và nói: "Cục cưng, đến giờ dậy rồi."

Trong mấy năm qua, thời gian bọn họ chung đυ.ng rất ít, xa cách thì rất nhiều.

Những người khác đều nói sau khi công việc làm ăn của Đình Tuần phát triển lại không chịu trở về, nhất định có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng tác phong làm việc ở bên ngoài của anh khiến kẻ khác vừa nghe đã sợ mất mật.

Hai người sống ở tiểu khu hiện tại đã gần bảy năm, hàng xóm đều là những người quen biết. Có rất nhiều lời đàm tiếu, Hứa Dung Âm không tin, phía trước nhà cô có một bà lão “tốt bụng” dặn dò cô phải để ý đàn ông có người khác bên ngoài, Hứa Dung Âm cũng chỉ cười trừ.

Nhưng trong đêm khuya không cảm nhận được hơi ấm chăn gối của người bên cạnh, Hứa Dung Âm không nhịn được tự hỏi, có phải anh không còn yêu mình nhiều như trước kia nữa không?

Nhưng tiếng “cục cưng” dịu dàng buổi sáng hôm đó, lại khiến cho Hứa Dung Âm cảm thấy, sau bảy năm kết hôn, cô thích Đinh Tuần trở về cùng mình ôn lại chuyện cũ. Không phải giống như hiện giờ, anh nằm ở trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết thế nào.