Chương 17



Trước đó bác sĩ đã nói với cô thường xuyên nhắc đến những chuyện đặc biệt và kỷ niệm trước mặt Đinh Tuần có thể kí©h thí©ɧ tới não bộ của anh, giúp khôi phục trí nhớ.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Hứa Dung Âm nhìn thấy tình cảm sâu sắc trong mắt anh, cùng với một chút cứng rắn không cho người khác tham gia vào, giống như nhìn thấy được Đinh Tuần trước khi mất trí nhớ.

Khi anh ở trên giường cũng rất bá đạo, mãnh liệt, vừa nói yêu cô, phía bên dưới không ngừng hung hăng đâm vào bên trong, mặc cho cô khóc lóc van xin, anh cũng không có ý buông tha cho cô.

Đinh Tuần không nói, sau một lúc im lặng, anh mới trả lời: "Không có."

Không ngủ ngon, cũng không nhớ ra được bất cứ chuyện gì.

Sau khi nhận được câu trả lời này, Đinh Tuần thấy vẻ mặt của Hứa Dung Âm có chút thất vọng và buồn bã, nhưng dường như cô đang thầm cảm thấy… may mắn?

Cô ấy đang cảm thấy may mắn vì điều gì? Cái gì anh cũng không nhớ lãi được, chẳng lẽ là chuyện rất đáng vui mừng sao?

“Vậy anh ngủ thêm một lát đi, em dậy rửa mặt trước, lát nữa đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Không nhớ cũng không sao.



Hứa Dung Âm làm động tác đứng dậy khỏi người anh, di chuyển hai chân trần của cô, bò đến bên giường để tìm dép lê. Chân còn chưa chạm đất, Đinh Tuần lại đột nhiên duỗi tay ra, đem người kéo trở về.

Hành động bất ngờ này khiến cô giật mình.

“Vẫn còn sớm.” Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, hiện tại mới hơn năm sáu giờ.

Đinh Tuần đặt tay lên gáy cô, sống mũi cọ vào vành tai của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Giúp anh nhớ lại ký ức một lần nữa.”

"Nhớ lại, nhớ cái gì?"

“Không phải em nói chúng ta đã kết hôn sao?” Đinh Tuần đột nhiên không muốn buông cô ra, giọng nói vốn đã trầm thấp của anh dần trở nên khàn khàn, “Anh muốn vào trong, tìm xem cảm giác thế nào…”

Anh cởϊ qυầи lót ra, kiềm chế cả một đêm cuối cùng cũng được giải phóng, nhìn nó lúc này trông hết sức dữ tợn, dán vào bắp đùi của cô cọ cọ vài cái.

Hô hấp của Hứa Dung Âm trở nên rối loạn, mà anh cũng không khá hơn là bao.

Đinh Tuần hỏi: "Có thể chứ?"



Dây áo bộ đồ ngủ của Hứa Dung Âm bị tuột ra, cô cúi đầu xuống mới phát hiện ra, bầu ngực trắng như tuyết đầy những dấu vết với độ đậm nhạt khác nhau. Đây là do tay của người nào đó tối qua gây ra, ngoài ra trên núʍ ѵú còn có dấu răng mờ mờ.

Lúc này Đinh Tuần lại đưa tay lên, năm ngón tay nắm lấy bầu ngực của cô mà nhào nặn, đầu ngón tay nhéo núʍ ѵú, nhéo tới mức đầṳ ѵú của cô cứng lên.

Hứa Dung Âm run rẩy hừ một tiếng, Đinh Tuần thuận thế hôn lên cằm cô, Hứa Dung Âm thoải mái ngẩng cổ lên, anh hôn lên cổ cô rồi dọc xuống dưới, để lại trên đó dấu vết ướt sũng.

Thứ đè dưới mông cô là dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao đầu của anh.

Đinh Tuần chú ý tới động tác của cô, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, anh đem côn ŧᏂịŧ của mình ấn sâu vào khe rãnh giữa hai mông của cô.

Lúc này Hứa Dung Âm đã sớm ý loạn tình mê, nằm trên ngực anh mềm nhũn như không xương, đũng quần của Đinh Tuần đã bị nước của cô làm ướt.

Chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng dán vào âʍ ɦộ, lộ rõ hình dáng môi âʍ ɦộ, hai cánh môi dày căng mọng.

Đinh Tuần nâng mông cô lên, qυყ đầυ cọ qua cọ lại, bụng dưới của cô đã bắt đầu run rẩy, mẫn cảm đến khó tin.

“Làm ơn…” Khóe mắt Hứa Dung Âm ươn ướt, lông mi của cô run run nhìn anh, “Đừng làm như vậy, được không?”