Chương 16



Ngày hôm sau, Hứa Dung Âm chính là bị cọ như vậy làm cho tỉnh lại.

Cô nằm trên người Đinh Tuần, mở mắt ra liền thấy hai mắt Đinh Tuần vẫn nhắm nghiền, tóc mai trên trán hơi rối, mày khẽ nhíu lại, dường như anh ngủ không ngon.

Ngay khi cô vừa định lùi ra xa một chút, cánh tay đang đặt ở trên eo lập tức kéo cô lại ôm chặt.

Người trên giường động đậy, ôm lấy cô, dùng thứ vừa dày vừa cứng đó cọ vào giữa chân cô, không ngừng đẩy vào trong.

"Ưʍ..." Hứa Dung Âm không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng, nhớ tới vừa rồi hình như mình cũng bị thứ này đâm vài cái mới tỉnh dậy, "Đinh Tuần."

Cô nhỏ giọng gọi anh, trong mắt như có sương mù ẩm ướt.

Người nằm dưới cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy không tiêu cự chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Đinh Tuần vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Động tác này giống như đều được anh làm trong vô thức.



Tối hôm qua quần của anh bị ướt, nửa thân dưới chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, chiếc váy ngủ của Hứa Dung Âm khi ngủ rất dễ bị vén lên, lúc này đã sớm vén lên tới ngực.

Bộ ngực căng tròn của cô lộ ra một nửa dán ở trên người anh, dươиɠ ѵậŧ chỉ được che chắn bởi một lớp qυầи ɭóŧ mỏng, qυყ đầυ quét qua bụng dưới của cô. Nếu không phải cô gọi anh, động tác vừa rồi, dường như còn muốn lặp lại thêm vài lần.

“Đừng đâm nữa, em…” Hứa Dung Âm dùng ánh mắt yếu ớt đáng thương nhìn anh nói: “Ướt rồi.”

Trong mắt Đinh Tuần vẫn không có một tia cảm xúc, giống như không nghe thấy. Hứa Dung Âm vừa thấy anh nhìn cô, ánh mắt dần dần trở nên trìu mến hơn.

Hai tay anh phủ lên mông cô, trong lúc hai người nhìn nhau, Đinh Tuần lại nâng mông cô lên, vật thô cứng không ngừng cọ vào miệng huyệt của cô, cọ tới phía sau mông, cách một lớp qυầи ɭóŧ không ngừng cọ xát.

Đinh Tuần thở hổn hển lấy tay di chuyển, dươиɠ ѵậŧ không còn dán vào bụng anh nữa, mà phồng lên thành một cái lều nhỏ.

Qυყ đầυ của anh cọ dọc theo rãnh nhỏ, dừng lại ở chỗ miệng huyệt ướŧ áŧ của cô.

“Ưm…” Đinh Tuần thoải mái đến mức mắt vẫn mơ hồ.

Hứa Dung Âm cũng bị kí©h thí©ɧ, suýt chút nữa cô nghĩ rằng anh sẽ cắm vào trong, vừa khẩn trương vừa sợ hãi túm chặt lấy áo anh.

“Đinh Tuần, ưm… anh dậy trước đi.” Giọng nói của cô gần như khiến Đinh Tuần bật cười.



Đinh Tuần đặt mông cô xuống, ngồi lên trên côn ŧᏂịŧ thô to của anh.

“Tôi tỉnh rồi.” Anh nói, giọng nói khàn khàn khác thường.

Cả đêm qua ngủ không ngon, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi, vì thế lại một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng không ngủ.

"Đây là… chào cờ." Anh giải thích, "Đó là phản ứng sinh lý bình thường, dọa em sợ, tôi xin lỗi."

Hứa Dung Âm sửng sốt.

Như vậy cũng không tính là làm cô sợ.

Nếu anh lấy lại trí nhớ, nhớ lại những gì anh đã làm với cô trên giường, có lẽ anh sẽ không xin lỗi như thế này.

Trong lòng Hứa Dung Âm thầm nghĩ.

“Không sao.” Cô cũng không để ở trong lòng, chỉ là có chút căng thẳng nhìn anh, “Vậy tối qua anh ngủ có ngon không? Có nhớ ra chút chuyện nào không?”

Hứa Dung Âm nhớ rằng tối qua cô đã kể cho anh rất nhiều kỷ niệm.