Lần này, Vân Cửu Đường hiển nhiên không nằm nổi nữa.
Cô bỗng nhiên xoay người đứng lên, chỉ vào những tên thị vệ đang tới gần nói: "ta xem ai dám!"
"Ngươi...Ngươi nữ nhân này, quả nhiên âm hiểm xảo trá!" Mục Minh Triều càng tức giận, nói thẳng: "Người đâu! Nhanh giải cô ta xuống giam vào đại lao! Tránh để cô ta lại ra tay với nhị ca!"
Đám thị vệ tuân lệnh, đang định tiến lên.
Lúc này, Vân Cửu Đường lạnh lùng trừng mắt nhìn đám thị vệ: "Ai dám! Ta là Trấn Bắc vương phi, còn chưa tới lượt người ngoài như ngươi khoa tay múa chân!"
"Ngươi...Hừ! Ngươi là vương phi cái 🐕 gì!" Mục Minh Triều lạnh lùng nói, "Đưa cô ta đi!"
Nữ nhân này, quả thật là rắc rối không nhỏ!
Lần này không lột da cô ta, thì hắn không mang họ Mục.
Mắt thấy thị vệ càng ngày càng tới gần, Vân Cửu Đường bỗng nhiên vung tay, tới gần đám thị vệ, hét lên một tiếng.
Trong tay cô thình lình xuất hiện một thanh đao sắc bén. Thấy vậy, đám thị vệ lập tức rút kiếm nhắm vào cô.
Nhân cơ hội này, Vân Cửu Đường đá vào sau đầu gối của Mục Minh Triều khiến tên không não này quỳ một chân. Ngay lúc đó, cô lấy ra một thanh đao nhỏ kề vào cổ hắn.
"Ai dám tới gần, ta sẽ gϊếŧ hắn!"
Tất cả mọi người đều không dám cử động.
Vân Cửu Đường nắm chặt thanh đao, trừng mắt nhìn Mục Minh Triều, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: "Mục Minh Triều ngươi nhớ kĩ cho ta! Ta là Trấn Bắc vương phi được hoàng thượng đích thân phong vị! Chỉ cần ta còn ở vị trí này một ngày, ngươi thấy ta đều phải cung kính gọi một tiếng hoàng tẩu!
Còn nữa! Đây là Trấn Bắc vương phủ! Mặc dù phu quân ta vẫn đang bất tỉnh cũng không đến lượt ngươi chỉ đạo đâu! Tốt nhất ngươi nên nhớ kĩ điều này cho ta!"
Khí thế áp bức này, Mục Minh Triều kinh sợ không khỏi ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó, Muc Minh Triều lạnh lùng nói : "Vân Cửu Đường! Ngươi đây là đang uy hϊếp bổn vương! Ngươi đừng mong chạy thoát! Ta sẽ mang ngươi ra chém thành trăm mảnh!"
"Muốn ta chết ta phải kéo ngươi chết trước" Vân Cửu Đường tức giận nói.
"Vân tiểu thư, lần này độc phát tác, cô có liên quan rất lớn, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói theo bọn họ đi đi"
"Nếu cô thật sự vô tội, điều tra rõ ràng, vương gia sẽ trả lại trong sạch cho cô!" Lục Linh Yên nói: "Cô không cần làm tổn thương Tấn Vương! Hãy để ta làm con tin của cô"
"Không được, Lục cô nương! Ta chết không đáng tiếc! Nhị ca ta vẫn còn cần cô cứu!" Mục Minh Triều tức giận nói.
"Các ngươi không cần do dự, gϊếŧ ả gian tế này đi!"
Nghe vậy, Vân Cửu Đường hận không thể cạy não hắn ra, xem bên trong có phải bị úng nước rồi không."
Cô trừng mắt nhìn Lục Linh Yên, lạnh lùng nói: "Cô ta nói cái gì thì là cái đó sao! Mục Minh Triều ngươi không thể động não một chút à?"
"Nhị ca ngươi vốn dĩ không phải thuốc chết giả! Độc hắn trúng là tuyết diễm hoa độc, loại độc này trên núi tuyết Phục Long ở Bắc Dung mới có!"
"Chỉ sợ từ lúc bắt đầu, Vương gia đã trúng âm mưu của gian tế rồi!"
"Nếu không phải ta vô tình chạm vào, châm cứu! Có lẽ ba ngày sau, thi thể hắn đã sớm không còn sự sống nữa rồi!"
"Dám hỏi Lục cô nương, y thuật của cô cao như vậy, vì sao lại chưa nhìn ra?"
"Còn dám giá họa cho ta, rốt cuộc có dã tâm gì?"
"Vân tiểu thư vì muốn thoát tội, cớ gì cũng đều dám nói ra" Lục Linh không chút hoảng nói.
"Thuốc này do chính sư phụ ta đích thân điều chế ra, tuyệt đối không có vấn đề gì!"
"Huống hồ nếu ta muốn gϊếŧ hại Vương gia, có ngàn vạn cơ hội, cần gì phải lòng vòng như vậy làm gì!"
"So với chuyện này, ta càng muốn hỏi Vân tiểu thư, làm sao mà cô biết tuyết diễm hoa trên núi tuyết Phục Long ở Bắc Dung?"
"Ngươi là gian tế! Đúng là chưa đánh đã khai" Mục Minh Triều lòng đầy căm phẫn nói.
"Câm miệng" Vân Cửu Đường không thể nhịn được nữa liền mắng hắn một câu.
"Rầm" một tiếng kêu giòn vang, Vân Cửu Đường cười lạnh nói: "quả thật là trống không"
Mục Minh Triều: "..."
"Ta biết đương nhiên là do ta học thức uyên bác!"
Vân Cửu Đường lạnh lùng nói.
"Lục Linh Yên, ngươi ở đây lừa người khác, không phải ai cũng ngu ngốc giống Tấn vương đâu!"
"Đừng quên, phu quân nhà ta vẫn đang nằm ở đây, hành động của các người chàng đều biết!"
"Ngược lại ta lại muốn hỏi ngươi đó, tại sao ngươi biết ta một mình ở đây túc trực linh cữu?"
Mục Minh Triều: "..." Hắn mới không ngốc!
"Cô đuổi hết nô bộc đi, ai mà không biết!" Lục Linh Yên cười lạnh nói.
"Được! Nếu là như vậy tại sao ngươi không đến ngăn cản? Ngươi biết rõ Vương gia uống thuốc giả chết, không chịu được va chạm, lại để mặc ta ở đây làm gì thì làm?"
"Ngươi biết rõ chúng ta không hợp, sao lại mặc kệ an nguy của Vương gia! Lục Linh yên, cô ngóng Vương gia gặp chuyện cỡ nào vậy!" Nghe Vân Cửu Đường nói vậy, mọi người không khỏi ngẩn ra.
Mà lúc này, cô lại nói: "Còn Tấn vương, ngươi vì sao lại vội vàng tới linh đường như vậy?"
"Bổn vương nghe nói một mình cô ở đây với ca ca, ta không yên tâm nên mới tới" Mục Minh Triều cười lạnh nói.
"Đây mới là người bình thường quan tâm Vương gia, nên mới có phản ứng này!" Ánh mắt Vân Cửu Đường sắc bén nhìn Lục Linh Yên.
"Ngược lại là cô, mới là người khả nghi nhất!"
Hiện tại cô có lí do chính đáng để hoài nghi, người hẹn cô tới linh đường chỉ thông qua tờ giấy,
chính là do Lục Linh Yên giả danh đại hoàng tử.
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Mục Minh Triều, Lục Linh Yên nhanh nhạy nói: "Đó là vì để dụ gian tế Bắc Dung ra, ta không thể manh động, Vương gia vì thế đã hy sinh quá nhiều rồi, đến bước cuối này không thể thành công cốc được!"
"Cứ cho là vậy đi, ngươi có thể lặng lẽ đưa ta đi mà, tránh làm hỏng kế hoạch của các cô, nhưng cô lại mặc kệ, thật không thể lí giải nổi" Vâ Cửu Đường từng bước ép sát.
"Vậy còn cô? Tại sao cô lại muốn một mình ở đây trực linh cữu, chẳng lẽ muốn làm chuyện bậy bạ?"
Lục Linh Yên lạnh lùng nói: "ta thấy cô ở đây nghi ngờ cô là gian tế, nên mới muốn bắt tại trận cả người lẫn tang vật! Quả thực, cô cũng không trong sạch"
"Đúng vậy" Mục Minh Triều phụ họa nói: "Vân Cửu Đường cô mới là người khả nghi nhất! Cô dụa vào đâu mà bôi nhọ Lục cô nương"
"Câm miệng" Vân Cửu Đường lại mắng Mục Minh Triều lầm nữa. "Ta một mình túc trực linh cữu, chính là bởi vì, sau khi ở chung với Vương gia, ta mới phát hiện, ta đã yêu chàng đậm sâu, không thể dứt ra được nên ta đến đây để cùng chàng tâm sự. Ai mà ngờ, lại đúng lúc kí©h thí©ɧ độc đó"
"Nhờ chuyện kí©h thí©ɧ này âm mưu gϊếŧ phu quân ta của kẻ nào đó bị bại lộ"
"Cô...Cô nói huơu nói vượn cái gì đó!" Sắc mặt Mục Minh Triều lập tức tái mét, Vân Cửu Đường yêu nhị ca hắn sao, đáng sợ hơn mưa dao từ trên trời rơi xuống"
"Vương gia là nam nhân tuấn mũ vô song như thế, lại là Trấn Bắc vương của Đại Ung, bàn về dung mạo, gia thế hay năng lực đều là nhất kỵ tuyệt trần"
"Phu quân ưu tú như thế, ta đương nhiên sẽ rất yêu, có gì mà kì lạ chứ, ngươi không tin tưởng mị lực của Vương gia sao?"
"Vừa rồi ta còn thân mật với chàng, không tin ngươi đợi chàng tỉnh thì hỏi chàng xem"
"Ngươi...Ngươi" Mục Minh Triều bị mặt dày vô sỉ của nàng làm cho sợ ngây người. "Ngươi lừa ma quỷ sao, ta còn lâu mới tin ngươi!"
Lục Linh Yên tuy không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không thể tin nổi chuyện này.
Lúc này tim cô đập nhanh, lại đúng lúc nhìn Mục Thương Lâm, chợt thay đổi sắc mặt.
"Vương gia"