Chương 1: Mở đầu

Người đẹp, ngày tốt không nhiều, chúng ta mau làm chuyện chính thôi!

Ngay khi Vân Cửu Đường vừa tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng nói thô bạo và khó nghe phát ra từ người đàn ông. Cô đột nhiên mở mắt ra, đó là người đàn ông biếи ŧɦái đang cởϊ qυầи áo cô .

"Tìm chết" Vân Cửu Đường đột nhiên nổi giận giơ tay đánh hắn. Tuy nhiên, đã bị hắn bắt lại và giữ chặt. "Bị đánh thuốc mà vẫn không trung thực!" hắn ta phàn nàn rồi động tác trở nên nhanh hơn.

Bị đánh thuốc rồi!

Chẳng trách bây giờ lại yếu ớt như vậy, cơ thể nóng bừng, nhiệt độ cơ thể giống như những cơn sóng lớn dâng lên từng đợt. Nhưng dù cho là vậy, cô vẫn chưa mất đi ý thức phản kháng. Ngay khi nhìn thấy lò than bên cạnh, đột nhiên cô đưa tay ra và nắm lấy, giơ tay lên đánh vào đầu hắn ta.

"Aaaaa" Ngọn lửa chưa cháy hết rơi xuống cơ thể người đàn ông, hắn rít một hơi và hét lên trong đau đớn. Vân Cửu Đường nhân cơ hội này nhanh chóng đứng dậy, vừa chỉnh lại y phục, vừa nhanh chóng quan sát tình hình trước mắt.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy???"

Cô không phải đã chết rồi sao?

Tại sao đột nhiên lại đến nơi này?

Nhìn những thứ màu trắng trước mắt, Vân Cửu Đường không khỏi ngạc nhiên. Đây rõ ràng là một linh đường.

Ở giữa linh đường, đặt một chiếc quan tài khổng lồ.

Hảo gia hỏa! (mình kh rõ nghĩa từ này lắm huhuTT)

Người đàn ông này là thể loại người gì vậy, sao có thể giở trò đồϊ ҍạϊ ngay trong linh đường thế chứ.

Nhìn xung quanh, Vân Cửu Đường không khỏi sửng sốt, nàng thấy một chàng trai đẹp trai đang nằm trong quan tài, hắn mặc quân phục, mắt nhắm nghiền, trông giống như đang ngủ. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn tràn đầy tà khí. Chỉ cần liếc mắt cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Thật khó mà tưởng tượng khi hắn còn sống nó còn kinh khủng đến mức nào. Có lẽ là do quá kinh sợ nên sức nóng trong cơ thể đã giảm đi một chút, đã khôi phục lại vài phần sức lực.

Sau đó, não cô bỗng nhiên ùa về một loạt kí ức, cảm giác như đầu sắp nổ tung vậy. Cô lập tức hiểu rõ về hoàn cảnh và thân phận của mình.

Hóa ra người nằm trong quan tài chính là Mục Thương Vân, vị vua phương Bắc của Đại Dung quốc.

Còn nàng chính là công chúa được gả cho Mục Thương Vân nhưng chưa từng viên phòng.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông kia cũng tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con khốn này, mày dám đánh tao!"

Thấy hắn lại muốn lao tới, Vân Cửu Đường vội vàng tìm vũ khí.

KHÔNG CÓ?! Cái gì cũng không có! T_T

Hiện giờ đã bị trúng thuốc mê, không thể đối đầu trực diện với người này! Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy thanh kiếm bên cạnh chàng trai trong quan tài.

Có cách rồi!

Vân Cửu Đường đột nhiên xoay người nhảy vào trong quan tài, nhưng cơ thể mềm nhũn, cả cơ thể ngã vào chàng trai.

"A... xin lỗi nha!" Tuy anh đã chết nhưng cô cũng không có ý định quấy rầy thi thể, đây chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.

Người đàn ông bên ngoài nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười lớn. "Sao hả? Vẫn hi vọng một con ma như hắn bảo vệ cô sao? Cũng tốt thôi! Vậy hãy cùng nhau "vui vẻ" trong quan tài của hắn ta đi..." Chưa kịp nói xong thì bất ngờ bị một kiếm đâm vào ngực hắn.

Hắn trợn to mắt nhìn Vân Cửu Đường, nhưng khi cô rút kiếm ra, hắn nặng nề ngã xuống đất.

"Xuống địa ngục mà vui vẻ đi!" Vân Cửu Đường lạnh lùng nói.

Đúng là thanh kiếm tốt, thật đáng tiếc!

Bị dính máu của kẻ bẩn thỉu này rồi.!

Vân Cửu Đường nhìn lại thi thể của Mục Thương Lâm, trong mắt hiện lên sư tiếc nuối sâu sắc.

Thi thể của Mục Thương Lâm được đưa về từ chiến trường ngày hôm qua.

Trên chiến trường, Đại Dung giành được thắng lợi, nhưng Mục Thương Vân lại bị đối phương tính kế, bị trúng độc chết ngay tại chỗ.

Nguyên chủ không thích một võ giả thô tục như Mục Vân Thương, nửa năm qua kể từ khi thành thân, nàng vô cùng chán ghét hắn, sỉ nhục hắn, không cho phép hắn đến gần.

Lại vì hắn mà tự nguyện túc trực bên linh cữu?

Nàng ở một mình và đuổi tất cả người hầu ra ngoài, là bởi vì đại hoàng tử Mục Cảnh Hàng.

Nguyên chủ yêu đại hoàng tử ôn nhu, nho nhã, lần này nàng thậm chí còn nghe lời nói dối của hắn, nói rằng hắn sẽ cùng nàng đến tham dự tang lễ, bàn bạc chuyện quan trọng.

Nguyên chủ tưởng rằng khó khăn của mình cuối cùng cũng đã kết thúc, Trấn Bắc Vương đã chết, nàng có thể gả cho đại hoàng tử Mục Cảnh Hàng như ý muốn.

Kết quả lại bị đánh thuốc mê!

Liều thuốc quá nặng, nguyên chủ đã chết, nhưng linh hồn của cô bằng cách nào đó đã xuyên vào cơ thể này.

Sau khi giải quyết xong chuyện này Vân Cửu Đường cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nguyên chủ của cơ thể này thật là hồ đồ a!

Chưa kể Trấn Bắc Vương đã chết, nàng lại không có con nối dõi, nhất định phải tử vì đạo.

Dù không chết cũng phải làm góa phụ cả đời!

Nàng còn muốn gả cho đại hoàng tử?

Rõ ràng là nàng đã hắn bị bán đi rồi, còn đang giúp đếm tiền!

Bây giờ tác dụng của thuốc còn chưa hết, Vân Cửu Đường toàn thân nóng bừng, khó chịu.

Cô chỉ đơn giản nằm trên áo giáp lạnh lẽo của Mục Thương Lâm, hạ nhiệt và bình tĩnh lại, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó.

Làm sao đây? Chi bằng bây giờ nhân lúc không có ai trốn đi nhỉ.

Nhưng trong tay một xu cũng không có, vậy cô có thể trốn đến đâu chứ??

Hơn nữa, chắc chắn sẽ bị bắt trong vài phút.

Cô chỉ vừa mới sống lại, không muốn bị chôn theo hắn đâu!

Tuy nhiên vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy Mục Thương Lâm dưới chân mình có gì đó không bình thường!

Cô dường như cảm nhận được hơi thở của hắn!

Làm sao có thể?!

Lẽ nào là xác chết sống dậy?

Cô nhanh chóng đưa tay đặt lên cổ hắn để kiểm tra,... hắn thực sự còn sống!!!