Với tay nghề của hắn, tùy tiện là một bữa cơm trưa cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là hắn vừa mới đi vào nhà bếp, Tạ Yến Yến phía sau liền nhắm mắt theo sát hắn vào cùng.
Vừa rồi ở dưới lầu Lục Phong Thừa liền gọi cô vào phòng khác.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu liền nhìn thấy anh Lục đang mở tủ lạnh lấy ra những thứ linh tinh, còn tự bày ra các dụng cụ cắt gọt.
Trương Dương cũng không có nói lúc ở nhà anh Lục còn có một mặt như thế này.
Anh Lục tự tay làm cơm, sợ là Trương Dương cũng chưa ăn qua. Cô tuyệt đối không có phúc để thưởng thức!
Hơn nữa cả ngày đều làm cho người ta có nhiều phiền phức như thế, lúc này cô chỉ muốn làm xong ăn xong sớm trở về để không còn xấu hổ.
Thay vì ngồi nhìn anh Lục bận rộn đứng ngồi không yên, vẫn là cô ở một mình thoải mái hơn.
Vì thế Tạ Yến Yến trở thành đầu bếp.
Lục Phong Thừa ngồi ở trước bàn nhìn cô, cửa phòng bếp mở ra, mọi hành động của cô gái nhỏ ở bên trong hắn đều nhìn thấy.
Cô lấy từ trên tủ lạnh xuống một cái tạp dề, dùng tay đưa ra sau buộc một nút thắt hình con bướm.
Cả người cô đưa lưng về phía phòng khách, mở vòi nước rửa dụng cụ một chút, lấy ra nguyên liệu nấu ăn để trên bàn.
Có lẽ bởi vì hắn không ở trong phạm vi tầm mắt của cô, lúc này cả người Tạ Yến Yến đều thả lỏng hơn một chút, hoàn toàn tập trung vào việc đang làm.
Động tác của cô thuần thục gọn gàng, tóc dài ở phía sau lưng tùy tiện buộc lại, nút thắt của tạp dề ở vòng eo mảnh mai, chân mang đôi dép lê màu hồng nhạt, bắp chân nhỏ nhắn di chuyển qua lại trong lúc nấu ăn.
Đầu tiên là lấy ra một nắm rau xanh Thượng Hải bỏ vào bồn rửa, lặt bỏ gốc cây và mấy lá héo,
Rửa sạch rồi cho vào rổ, sau đó làm sạch vài cây nấm hương cho vào trong nước.
Lại dùng tay cắt một nửa củ tỏi gác qua một bên, rồi dùng dao lột vỏ, để ở trên thớt đập đập một chút, sau đó nghiêng người cắt thành lát mỏng.
Lưỡi dao ở trên thớt phát ra âm thanh đều đặn, cùng với sự náo nhiệt của âm thanh nước tí tách bao trùm lấy cả căn phòng trống trải.
Lục Phong Thừa không có năng lực trong việc thiết kế bếp mở.
Hắn cũng không quan tâm việc thực phẩm hư hại như thế nào, thức ăn được nấu chín như thế nào, phục vụ như thế nào, hắn chỉ cần đồ ăn chín có mùi vị như thế nào thôi.
Quá trình không quan trọng, hắn chỉ muốn kết quả.
Nếu như hắn thấy rằng phòng bếp và phòng khách thông với nhau, mặc kệ là thêm cửa thủy tinh hay máy hút khói, mùi khói dầu đều có thể từ trong phòng bếp bay ra ngoài.
Thừa thải, dầu mỡ không có vệ sinh.
Mãi đến giờ phút này cuối cùng hắn mới hiểu được thiết kế này vi diệu ở đâu.
Cô gái nhỏ ở trong phòng bếp vì hắn mà có vẻ như đang nấu canh, làm cho hắn khỏi cần nếm mùi vị cũng đã thỏa mãn rồi.
Thẩm mỹ của hắn quả nhiên vô cùng xuất sắc.
Cô hiện tại theo anh thì có ngoại hình bình thường nhất, thế nhưng so với những người phụ nữ ăn mặc trang điểm kỹ lưỡng thì làm hắn động tâm.
Bởi vì sự tồn tại của cô, cả căn phòng đều tràn ngập khói lửa.
Thậm chí Lục Phong Thừa bắt đầu nghĩ, về sau nhất định phải để cho cô gái nhỏ khỏa thân, trên người cô chỉ đeo một cái tạp dề đứng ở đó.
Hắn muốn đè cái eo nhỏ của cô lại để cô ghé người vào trên bồn, mở cánh mông cô ra vân vê, dùng côn ŧᏂịŧ thô dài của hắn ở miệng tiểu huyệt chầm chậm tiến vào rút ra, mãi đến khi cô chịu không nổi rêи ɾỉ cầu xin hắn, hắn sẽ đỡ côn ŧᏂịŧ đâm vào trong. Để cho tiểu huyệt chật hẹp được ăn no.
Có món ăn nào ngon hơn cô sao?
Côn ŧᏂịŧ dưới thân Lục Phong Thừa đang nghỉ ngơi trong quần lại nhô ra tạo thành một túp lều nhỏ.
Cảm thấy căn bếp mở này không tốt, trong nhà thiếu một người nữ chủ nhân.