Trần Độc Độc lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường mềm của tàu hỏa gặm cổ vịt.
Đối diện cô là người yêu cũ, người mà cô vừa chia tay chưa đầy hai tháng.
Trần Độc Độc ăn cổ vịt cay đến chảy nước mũi nhưng không muốn khóc, thế nhưng do thực sự quá cay, cô không khỏi vừa khịt mũi vừa run rẩy ăn tiếp.
Người con trai đối diện cau mày nhìn cô, không biết trong mắt anh ngoại trừ chán ghét, chắc còn lại cũng là... chán ghét đi.
Nếu sớm biết sẽ phải đối mặt với bạn trai cũ, cô đã không vừa lên tàu hỏa đã vội ăn cổ vịt rồi.
Mấy phút trước, cô vừa xem điện thoại di động vừa gặm cổ vịt, sau khi phát hiện người đối diện cũng là một nam sinh đại học, cô liền vui mừng ngẩng đầu lên muốn nhìn mặt anh ta.
Phải nói thời điểm nam sinh đại học nhiều nhất là khi năm học mới bắt đầu và trên chuyến tàu trong kỳ nghỉ hè, cô nhìn bóng người cao ráo xách hành lý ở giường đối diện, lúc đứng dậy đôi chân dài miên man đó khiến cô cảm tưởng như mình ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bầu trời.
Trần Độc Độc lòng tràn đầy mong chờ được nhìn thấy soái ca, cho đến khi nam sinh kia xoay người lại, vừa nhìn liền chính là người mà cô đã ở bên hơn một năm, cuối cùng không thể chịu đựng được bạo lực lạnh mà chia tay – Thẩm Canh Lễ.
Tâm tư nhìn trai đẹp của cô phút chốc chìm nghỉm xuống đáy bể, vì vậy Trần Độc Độc cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Thẩm Canh Lê ngồi xuống phía đối diện.
Anh quá cao, ngồi xuống cũng không thể duỗi thẳng đôi chân dài, tuy nằm giường dưới nhưng bởi vì quá cao nên lúc cúi xuống rất khó chịu.
Thẩm Canh Lễ dứt khoát nằm xuống đọc sách.
Đọc sách cũng không được, không gian quá nhỏ, chân vẫn phải cong lên.
Mà sau khi tàu khởi hành, Trần Độc Độc bởi vì ăn cổ vịt quá cay, cay đến mức khiến cô hít hà phát ra âm thanh, bộ dạng xấu xí đó đều bị Thẩm Canh Lễ phía đối diện nhìn không sót tí gì.
Đúng là nhục nhã, lúc chia tay đã nháo đến mức không vui vẻ gì, bây giờ lại bày ra bộ dạng khó coi thế này nữa.
Trần Độc Độc vội vàng uống một ngụm nước.
Bình tĩnh lại sau đó nhìn Thẩm Canh Lễ đối diện.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Không phải chứ, Thẩm Canh Lễ, tại sao anh cũng lên chuyến tàu này? Chuyến tàu này là đi thủ đô mà phải không? Không thể nào, chắc không phải đâu? Anh cũng được nhận vào một trường đại học ở thủ đô á?"
Thẩm Canh Lễ hoàn toàn không để ý đến cô, nghe xong lời nói của cô liền quay lưng về phía cô, tiếp tục đọc sách.
Đúng là lạnh lùng!
Trần Độc Độc: "..."
Đáng ra không nên chủ động nói chuyện với anh!
Mất mặt quá đi!
Bộ dáng chết tiệt này của anh cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Trần Độc Độc nghĩ, cũng đúng, với chỉ số IQ của cao như vậy của anh, lần nào thi cũng xếp hạng nhất đương nhiên sẽ học các trường đại học kỹ thuật nằm trong top của Bắc Kinh.
Nhưng mà, điều khiến cô kinh ngạc chính là một thiếu gia như Thẩm Canh Lễ lại ngồi xe lửa đường dài?
Mặc dù là ghế giường nằm nhưng anh là kiểu người đi du lịch còn ngồi ở khoang hạng nhất máy bay vậy mà lại chọn xe lửa.
Trần Độc Độc thực sự không hiểu được mạch não của những người giàu có.
Có lẽ đó là để trải nghiệm cuộc sống.
Người bình thường là: Một trăm cách yêu bản thân.
Mấy công tử có tiền như bọn họ có thể là: Một trăm cách trải nghiệm làm người nghèo.
Trước đây có lần Thẩm Canh Lễ rất tò mò bộ đồ ngủ dài màu hồng đặc biệt dày mà cô mặc vào mùa đông nên đã mặc thử, kết quả là đêm đó anh bị dị ứng và phát ban nghiêm trọng, phải đến bệnh viện suýt chút nữa thì chết.
Kết luận mà bác sĩ nói là: Mặc loại vải quá rẻ tiền dẫn tới dị ứng.
Đối với cô mà nói, quả thực quá nhục nhã!
……