Chương 40: Quảng cáo của Tưởng Thiên

Vì lần quay trước, Tưởng Thiên bị thương, lần này khi nàng đến trường quay, tổ đạo diễn xem nàng như người thủy tinh, chăm sóc, quan tâm nàng hết mức.

Cho nên chuyến ghi hình lần này hoàn toàn không vất vả như đợt đầu tiên, mỗi ngày Tưởng Thiên cùng các khách mời ra ruộng nhưng nàng luôn nhận được phần việc nhẹ nhất.

Dù nàng không may chọn phải việc nặng cũng sẽ có người yên lặng cướp làm xong, nàng cũng trở thành bé cưng của nhóm.

Tưởng Thiên lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, hiệu quả của tiết mục sẽ không tốt hoặc bản thân sẽ bị mắng nên luôn đi cướp việc.

Trong một nhiệm vụ hái táo, Tưởng Thiên cùng nhóm với Khương Tử Hi, xuyên suốt quá trình, Khương Tử Hi luôn che trước người nàng, nhiệm vụ gần kết thúc nàng vẫn chưa biết cây táo trông thế nào.

Tưởng Thiên chống nạnh, nổi giận, lay người Khương Tử Hi, một mình đứng trước cây, ngẩng đầu nhìn từng quả táo đỏ hồng đẹp mắt.

Vì sao lại không cho mình hái!

Hừ! Tưởng Thiên giơ tay hái táo, ống tay áo trượt xuống lộ ra miệng vết thương dưới ánh mắt trời rực rỡ khiến mọi người chú ý.

Khương Tử Hi hô to: "Thiên Thiên đừng dùng sức!"

Phương Ứng Hứa khoa trương rống giận: "Ai dám khi dễ công chúa Thiên Thiên nhà chúng ta!"

Sau đó Uyển Duyệt cũng quay đầu nhìn, nức nở: "Thiên Thiên nhà chúng ta thật vất vả......"

Thành Việt là người kiệm người, hắn chưa lên tiếng đã nhìn thấy đồng đội Thẩm Tích Nhược của mình biến mất trong nháy mắt.

Tưởng Thiên nhìn cánh tay bị thương, thật ra tay nàng đã ổn chỉ là miệng vết thương vẫn chưa lành nên trông hơi đáng sợ.

Nàng nghẹn họng, nhìn cây táo bị hái trụi, đáp: "Tôi chỉ muốn cảm nhận kɧoáı ©ảʍ hái trái cây mà thôi............"

Uyển Duyệt che ngực nói: "Thiên Thiên thật đáng thương, tay bị thương đến mức không thể hái trái cây...... Em yên tâm dưỡng thương, bọn chị sẽ giúp em làm tất cả!"

Tưởng Thiên: "????"

Nhưng tôi có thể hái, là mấy người hái hết trái của tôi, là các người cướp đi niềm vui của tôi!

Nhưng nhìn máy quay, câu nói "hoa mỹ" suýt bật thốt khỏi miệng bỗng biến thành: "Mẹ..... Chúng ta sắp xong rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi."

Hình ảnh các khách mời hòa thuận, vui vẻ quan tâm Tưởng Thiên được máy quay ghi lại.

Nhóm quan sát nhìn thấy đều cảm động:

"Đáng tiếc cho Thiên Thiên nhà tôi, sức lớn nhưng vì bị thương nên không thể tham gia nhiệm vụ!"

"Quan hệ của các khách mời thật tốt, mọi người ai cũng thương Thiên Thiên, chị ấy thật sự rất được mọi người yêu thích."

"Hy vọng mọi người sẽ luôn thương cô ấy, Thiên Thiên gặp phải chuyện bị thương đáng sợ như vậy nhưng vẫn muốn tham gia chương trình, huhu, thật đáng quý!"

"Không sao đâu, Thẩm Tích Nhược ở bên sẽ luôn chăm sóc cô ấy, có một người yêu.... bạn như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏe lại!"

Lần ghi hình ồn ào này cứ thế trôi qua, Tưởng Thiên tiếp tục về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi về, Lý Hồng sắp xếp vài đại ngôn cho nàng, ban đầu là những đại ngôn bình thường sau đó là những thương hiệu cao cấp.

Hiện tại chỉ có bộ phim "Thân Mật của Em" vừa chiếu, tuy rất hot nhưng vẫn chưa được mọi người biết đến rộng rãi, các thương hiệu quảng cáo vẫn có nhiều nơi chưa biết nàng.

Tưởng Thiên đến studio mới biết quảng cáo này còn tìm một đồng nghiệp cho nàng.

Đồng nghiệp còn lại người quen Trịnh Dương.

Đây là quảng cáo sữa tắm và dầu gội, tìm hai tiểu minh tinh xinh đẹp tuyên truyền rất phù hợp.

Trịnh Dương ở studio nhìn thấy Tưởng Thiên lập tức ngây người, ngơ ngác ngồi trên ghế không nói lời nào.

Tưởng Thiên vui vẻ, từ sau lần hợp tác "Thân Mật của Em", ngẫu nhiên hai người vẫn thường nhắn tin cho nhau nhưng vẫn chưa gặp mặt.

Hiện tại nhìn thấy Trịnh Dương, nàng lập tức hỏi han: "Ai nha, không ngờ lại gặp cậu ở đây, Dương Dương, dạo này cậu thế nào, có nhận tài nguyên mới không, mà bác gái thế nào rồi? Sức khỏe đã tốt hơn chưa?"

Trịnh Dương trố mắt chốc lát mới tươi cười như ánh mặt trời mùa hè, đáp: "Dạo này mình tốt lắm, công việc cũng rất tốt. Mẹ mình cứ nhắc về cậu mãi, nói muốn mời cậu đến nhà mình ăn một bữa, hiện tại mẹ đã dọn đến ở cùng với mình."

Cuối cùng, nàng khẽ rũ mắt, nói: "Mẹ bảo mẹ rất nhớ cậu, mình cũng vậy."

Tưởng Thiên bật cười, vỗ ngực đảm bảo: "Không thành vấn đề, hôm nào mình, cậu và bác cùng nhau ăn cơm!"

Lúc này, đạo diễn gọi Tưởng Thiên đến giảng diễn, Tưởng Thiên vỗ vai Trịnh Dương xoay người rời đi.

Mà ánh mắt của Trịnh Dương vẫn nhìn bóng lưng của Tưởng Thiên thật lâu.

"Cái ý tưởng quỷ quái này chỉ có mỗi đạo diễn mới có thể nghĩ ra, thật độc đáo." Tưởng Thiên cầm kịch bản tấm tắc.

Đạo diễn vỗ ngực đắc chí đáp: "Đương nhiên! Thế nào, có phải rất được, rất hấp dẫn người dùng không! Quảng cáo này thích hợp ở những chỗ như thang máy, Weibo nhất, hơn nữa nhìn còn rất sống động!"

Kịch bản chỉ có một trang giấy, rất đơn giản, hai người có hai ảnh chụp, mỗi người sẽ chạy đến trước màn ảnh hô to:

"Dầu gội XX."

"Sữa tắm XX."

"Rất thơm, rất thơm, rất rất thơm!"

Cuối cùng hai người ôm nhau, tươi cười xán lạn biến thành một lọ sữa tắm và một lọ dầu gội.

Không sai, hai thiếu nữ xinh đẹp biến thành sữa tắm và dầu gội.

Đây không phải quay quảng cáo, đây là quay phim kinh dị! Đạo diễn, sao anh không quay phim kinh dị luôn đi, anh quay video quảng cáo này thật quá lãng phí tài năng của mình!

Tưởng Thiên câm lặng chỉ có thể dựa theo yêu cầu của đạo diễn.

Trịnh Dương nhanh chóng tiếp thu nói với Tưởng Thiên: "Cậu đừng lo, nó dễ lắm."

Hai người, một người mặc váy xanh, một người mặc váy tím, đứng trước bối cảnh bọt biển, bắt đầu quay quảng cáo thẹn thùng, quỷ dị này.

Đạo diễn còn muốn đứng cạnh chỉ đạo:

"Trịnh Dương, cô nói lớn hơn chút! Tưởng Thiên, khi nói, cô phải nhìn cô ấy!"

"Tưởng Thiên, cô lên trước một chút, phải nhiệt tình lớn tiếng hô dầu gội XX!"

"Đoạn cuối hai người nói chưa đều lắm, quay lại đi!"

Nhân viên công tác nhìn hai người lăn lộn suýt cười bò.

Không biết quay lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng hoàn tất, Tưởng Thiên như trút hết sức lực, quảng cáo này quá tra tấn tinh thần.

Có lẽ khi đăng lên sẽ trở thành gif cho các cư dân mạng.

Quay xong, hai người ra ngoài, Trịnh Dương hỏi Tưởng Thiên: "Cậu có muốn đi ăn không?"

Tưởng Thiên nghĩ đến lịch trình kế tiếp, vẫn còn một buổi phỏng vấn, đành tiếc nuối lắc đầu: "Haizzz.... ngại quá, mình còn một buổi phỏng vấn."

Trịnh Dương không hot nhưng cũng biết nghệ sĩ nổi tiếng như Tưởng Thiên rất bận rộn, dù nàng cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp.

Nàng rất hâm mộ Tưởng Thiên, điều kiện của nàng rất tốt tựa như ánh trăng xa tận chân trời.

Nàng rất thích Tưởng Thiên, muốn làm bạn với nàng, dù không thể làm bạn nhưng quen biết cũng được.

Trịnh Dương cảm thấy bản thân rất hèn mọn, nàng cũng biết lần này không hẹn được, vì thế gật đầu nói với Tưởng Thiên: "Vậy mình......"

Chưa dứt lời, bỗng có chiếc Maserati chạy đến.

Thẩm Tích Nhược ở bên trong, mở cửa kính xe xuống, nói với Tưởng Thiên: "Chị đến đón em về."

Cô nhìn thấy Trịnh Dương đứng bên cạnh, khẽ dừng, sau đó mỉm cười gật đầu: "Chào cô, cô Trịnh."

Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, lại nhìn Trịnh Dương, bất ngờ hỏi: "Không phải vừa rồi cậu nói muốn đến Nguyệt Sơn sao, mình cũng đi hướng đó, cậu có muốn đi cùng không?"

Nàng hỏi Trịnh Dương, sau đó hỏi Thẩm Tích Nhược: "Mình có thể đưa cậu ấy không chị?"

Thẩm Tích Nhược tự nhiên gật đầu.

Tưởng Thiên đã sắp xếp rất rõ ràng, Trịnh Dương không có lý do để từ chối.

Tưởng Thiên ngồi ghế phụ, Trịnh Dương ngồi ghế sau, Thẩm Tích Nhược lái xe.

Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược trò chuyện vài câu, thi thoảng quay đầu trò chuyện với Trịnh Dương.

Tưởng Thiên rất thân thiện, đây cũng là vì hoàn cảnh lớn lên của nàng nên nàng rất thích kết bạn.

Trịnh Dương và nàng biết nhau vài tháng cũng xem như bạn thân nhất của nàng, nàng rất muốn đối tốt với Trịnh Dương, hai người trò chuyện về sinh hoạt dạo này của mình.

Trịnh Dương rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng, cũng sẽ đưa ra một vài vấn đề khác, còn hỏi về cánh tay bị thương của Tưởng Thiên.

"Mình có thấy hình fan cậu đăng trên Weibo, vết thương nhìn rất đáng sợ, hiện tại đã đỡ hơn chưa?"

Tưởng Thiên bật cười, kéo tay áo lông xuống lộ ra cánh tay trơn bóng cho Trịnh Dương xem: "Cậu nhìn xem, thật ra chỉ là vết thương ngoài da thôi, minh tinh ấy mà, nào có ai không bị thương, sắp đến mình còn phải đến sa mạc quay phim võ hiệp, lúc đó chắc chắc sẽ lại bị thương."

Trịnh Dương nhìn cánh tay trắng nõn tinh tế với vết thương hồng nhạt kia không biết nên nói gì, tay chân cũng luống cuống, muốn dùng tay nắm lấy tay nàng nhưng lại cảm thấy đường đột.

Nàng chỉ tinh tế nhìn, xác nhận không sao, lúc này mới nói: "Không sao là tốt rồi, sau này cậu đóng phim hay ghi hình phải biết chăm sóc bản thân, nếu thật sự không được thì mời bảo vệ."

Tưởng Thiên đáp: "Bảo vệ nhiều phiền phức lắm, mình sẽ học cách phòng thân với chạy bộ, đến lúc đó đánh không lại còn có thể chạy."

Trịnh Dương bị chọc cười, nàng ngồi ở ghế sau tươi cười dịu dàng.

Thẩm Tích Nhược nắm chặt tay lái, bỗng phanh lại.

Xe bất ngờ dừng lại khiến Trịnh Dương ngồi không ổn, nâng tay lên, vừa lúc nắm lấy cánh tay đang múa may của Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên bắt lấy tay Trịnh Dương, hỏi Thẩm Tích Nhược: "Sao lại dừng xe đột ngột vậy chị?"

Thẩm Tích Nhược nhìn bên ngoài: "Đây không phải là nơi cô muốn xuống sao, cô Trịnh?"

Giọng cô lạnh lùng khiến Trịnh Dương nghe thấy rùng mình.

Thật ra nơi này cách nơi Trịnh Dương muốn đến còn một đoạn ngắn nhưng Trịnh Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu: "Phải, chính là ở đây, cảm ơn cô, Thẩm tổng, tôi đi trước."

Nàng cười nói với Tưởng Thiên: "Lần sau rảnh mình gặp nhau nhé."

Trịnh Dương mở cửa bước ra.

Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy sắc mặt ai kia không tốt lắm, quá lạnh, giọng nói cũng lạnh nốt.

"Công việc của chị..... có vấn đề sao?"

Nàng cẩn thận dò hỏi.

Thẩm Tích Nhược chậm rãi xoa cổ, cảm giác thả lỏng lại mang đến hơi thở nguy hiểm như đang làm nóng trước khi săn mồi.

Tưởng Thiên bất giác ngừng thở.

Thẩm Tích Nhược quay đầu, cong môi đáp: "Phải, rất có vấn đề."

Bởi em, cứ mãi vòng quanh trong lòng chị không đi.