Chương 5: Hệ Thống: Tôi Tên Lưu Ly Như Tuyết

Editor: Mộc An Chi

Cảnh Tây xuất hiện ở lối đi bên ngoài quán cà phê, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua người cậu, cậu đứng trước cửa hàng nhưng vẫn không đi vào.

Lộ Hoán đi từ trong cửa hàng ra, "Theo tôi vào trong!”

Không gian quán cà phê không lớn lắm, nhưng được trang trí rất thanh lịch trang nhã, cực kỳ thích hợp để nghỉ ngơi.

"Cậu biết thối tiền lẻ không?"

Cảnh Tây gật đầu.

"Vậy tôi hỏi cậu thử, một khách hàng chuẩn bị mua một ly cà phê 36 tệ ở chỗ chúng ta, trong cửa hàng có ưu đãi giảm giá 10%, hiện tại khách hàng đưa cho cậu 50 tệ, cậu phải trả lại cô ấy bao nhiêu?"

"Bây giờ ngay cả ăn xin cũng quét mã thanh toán, không ai dùng tiền mặt." Mặt Cảnh Tây không chút thay đổi nói.

Lộ Hoán cứng họng, chỉ cậu biết nói chuyện.

Lộ Hoán chỉ vào quầy thu ngân nói: "Từ nay trở đi đây sẽ là công việc của cậu, có điều vì phòng ngừa người khác nói tôi thuê lao động trẻ em, cho nên sẽ nói với bên ngoài cậu là em trai tôi, nghỉ đông và nghỉ hè tới giúp tôi làm việc kiếm chút tiền tiêu vặt. Được rồi, giờ tôi sẽ đưa cậu đến chỗ ngủ nghỉ.”

"Đúng ra thì tôi thuê người không bao ở, nhưng tình huống của cậu đặc biệt, dù sao cũng không trả lương cho cậu, cho nên cậu tạm thời ở cùng tôi là được rồi."

Lộ Hoán dẫn cậu lên tầng hai của quán cà phê, tầng hai là khu sinh hoạt, ba phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp ở cạnh cửa ra vào, phòng khách ngăn cách ra một khoảng không gian.

Trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản.

"Sau này phòng này chính là phòng của cậu." Lộ Hoán mở ra một căn phòng bên tay phải, trong phòng trang trí đơn giản, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, một bàn làm việc.



"Lát nữa tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu, sau này tôi sẽ không đi vào phòng của cậu, cho nên cậu phải tự mình chịu trách nhiệm việc vệ sinh, phòng của tôi ở đối diện cậu, không có sự cho phép của tôi cậu cũng không thể ra vào, phòng bên cạnh là phòng sách, nếu cậu rảnh rỗi có thể vào đọc sách."

Đinh – Chỉ đáng thương Cảnh Tây từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, hiện tại đã đói đến mức bụng dán vào sau lưng, lại còn phải chịu đựng người phụ nữ xa lạ huyên thuyên không dứt, đề nghị trong vòng nửa giờ cho Cảnh Tây ăn một bữa cơm Trung Quốc nóng hổi.

Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: thuốc tăng sức mạnh ×1.

Nhiệm vụ thất bại, có lẽ cô sẽ bị Cảnh Tây chém một dao.

Lộ Hoán: ?

Ha ha!

"Tôi đi làm chút đồ ăn, cậu muốn ăn gì?" Lộ Hoán hỏi.

"Tùy cô." Cậu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, giọng nói không có nửa phần sức sống của thiếu niên.

Vẻ mặt thiếu niên từ đầu đến cuối dường như không thay đổi bao nhiêu, đợi đến khi bóng dáng Lộ Hoán bận rộn ở phòng bếp.

Con dao gọt hoa quả mà cậu giấu trong tay áo mới lộ mũi dao, sau đó cậu lại tiếp tục giấu con dao vào chỗ cũ.

Sau đó vẫn như có như không nhìn chằm chằm Lộ Hoán.

Lộ Hoán hâm nóng một chén cháo yến mạch sữa bò trong lò vi sóng, hương thơm của yến mạch và sữa bò rất hấp dẫn.

"Cậu uống chén cháo này lót bụng trước đi, xong thì giúp tôi thái rau, đúng rồi cậu có thể dùng con dao trong tay cậu thử xem, xem làm có nhanh hay không."