Chương 3: Mục tiêu nhiệm vụ giải cứu: Kẻ phản diện Cảnh Tây

Editor: TulaBachu1316

Tuân thủ các giá trị cốt lõi thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hài hòa, yêu nước, cống hiến, liêm chính, thân thiện và các giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa, và là một thanh niên có bốn phẩm chất trong thời đại mới.

Vai ác mà Lộ Hoán tiếp nhận tên là Cảnh Tây, là con ngoài giá thú nhà họ Cảnh, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu đựng mọi ánh mắt kiêu ngạo, nếm trải mọi nỗi buồn của thế gian.

Sau khi lớn lên tam quan bị lệch lạc, luôn đối đầu với nam chính là người thừa kế chính thức của nhà họ Cảnh, cuối cùng thậm chí nghiên cứu ra siêu vi rút, chuẩn bị lên kế hoạch chỉ đạo cuộc khủng hoảng sinh hóa trong tổng tài văn.

Nhưng đáng tiếc cầm nhầm kịch bản, đây không phải văn tận thế thế giới, kế hoạch cuối cùng bị vai chính tra ra và hủy hoại, người xấu phải bị trừng phạt, vai ác chết dưới súng của nam chính.

Lộ Hoán cảm thấy đau răng.

Hiện tại ai cũng đều dám viết tiểu thuyết, viết về lĩnh vực tinh thần tự do khỏi thế giới và tách rời khỏi thế giới.

“Ký chủ, xin đừng dùng bộ óc chính trực như thép của cô để đánh giá tôi là cuốn sách giải trí số một giữa các hành tinh, cô không biết, cốt truyện thăng trầm, hành văn đẹp đẽ, ăn sâu vào lòng người, được nữ sinh vô cùng yêu thích..."

Lộ Hoán: “???”

Chính là cái này.

Ngươi đang lừa ai chứ!

“Trước đây tôi cũng từng viết tiểu thuyết không có người như vậy, mạng đạo văn đã đánh cắp nó cũng khen ngợi tôi như vậy.”

Lộ Hoán để lộ ra nụ cười không chút khiêm tốn, đáng sợ như cô gái bị rách miệng trong truyền thuyết Nhật Bản.



Hệ thống:……

Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô ấy định đi rửa mặt nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt giống như nữ quỷ trong gương, cô ấy sợ đến mức chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Lộ Hoán thu lại nụ cười, xoa xoa mũi, xin lỗi em gái, dọa em sợ rồi.

Lộ Hoán nuốt viên làm đẹp xuống, hiệu quả không tệ, mấy vết sẹo trên mặt mờ đi mấy phần, mặc dù nhìn nó vẫn như một con sâu bướm hung dữ, nhưng có hiệu quả là tốt rồi.

Cô lại đeo khẩu trang lên, đi ra khỏi nhà vệ sinh

Bác sĩ nói với cô Cảnh Tây phải nhập viện, Lộ Hoán không có vấn đề gì, chỉ là cậu bé ồn ào muốn xuất viện.

Lộ Hoán đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cậu bé cố gắng muốn ngồi dậy, “Cậu muốn đi đâu? Viện phí chưa trả mà muốn chạy sao.”

“Liên quan gì đến cô.” Cậu ta thấp giọng gầm gừ, giống như con thú nhỏ chỉ có răng nanh và móng vuốt.

“Sao không liên quan đến tôi, là tôi thay cậu trả tiền, cho nên hiện tại tôi tính là chủ nợ của cậu, cậu mà bỏ chạy như vậy không phải là tôi chịu thiệt hay sao.”

Cô ngồi xuống ghế dài, nhìn cậu ta đang lăn lộn.

“Ai khiến cô đưa tôi đến bệnh viện, tôi cũng sẽ không trả tiền cho cô.” Cậu ta hằm hằm nhìn cô.

Lộ Hoán thản nhiên cười, “Đưa cậu đến bệnh viên, tổng cộng tốn 5 vạn 6, xem cậu như vậy, chắc là không có tiền trả cho tôi, nhưng không sao, tôi có mở một quán café, vừa khéo thiếu người, cậu đến đó làm công trả nợ, một ngày tính công cho cậu 150 tệ, cậu làm công cho tôi 1 năm, chúng ta hết nợ nần, bao cậu ăn ở! Cậu bé.”