“A a… Ừm…”
Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn của người phụ nữ, bị người đàn ông nuốt hết vào trong miệng.
Lưỡi của người đàn ông kéo lưỡi thơm của người phụ nữ không ngừng dây dưa, hai tay phân công công việc không nhàn rỗi.
Trong một góc bãi đỗ xe to như vậy, Land Rover màu đen không ngừng lay động mãi đến khi chân trời hơi sáng lên.
Thân xe không ngừng lay động, mới chậm rãi khôi phục lại.
Tần Lục Ngôn liếc mắt nhìn Trì Hoan nằm ở ghế sau xe, cuối cùng cũng rơi vào hôn mê.
Trong xe hỗn độn, trên người người phụ nữ tràn ngập con cháu đời đời của anh chưa rửa sạch, trong xe có hương vị da^ʍ mĩ.
Mà ngón tay tay phải của anh còn cắm trong hoa huyệt của người phụ nữ, bị mị thịt mυ"ŧ chặt lấy.
Một tay của Tần Lục Ngôn châm điếu thuốc cho mình, một đêm này xem như ăn hết khổ cực cả đời này.
…
Khi Trì Hoan tỉnh dậy, chóp mũi tràn ngập mùi nước sát trùng.
“Tỉnh rồi?”
Bên cạnh là người đàn ông xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trì Hoan, thấy người tỉnh dậy thì nói một câu như vậy rồi ra cửa.
Đại não của Trì Hoan ngây ngốc một lúc lâu, mới khớp lại người này với người đàn ông trên ảnh trong túi cô.
Người đàn ông vừa rồi là anh họ trẻ tuổi đầy hứa hẹn của cô, đội trưởng của đội cảnh sát hình sự thành phố C, Tống Lan.
Cũng là người đứng đầu của đội cảnh sát hình sự thành phố C.
Không thể trách cô nhất thời không nhận ra, bởi vì người thật nhìn qua… Trẻ tuổi hơn trên ảnh, không giống người đàn ông hơn ba mươi sắp bốn mươi.
Khi Trì Hoan đang thất thần, Tống Lan dẫn theo bác sĩ đi vào.
Bác sĩ không lớn tuổi kiểm tra đơn giản xong, trong đôi mắt tràn ngập thâm ý nhìn Tống Lan bên cạnh, nói: “Dược tính đã gần như mất đi, chẳng qua hạ thân có chút xé rách, khi rửa nhớ chú ý một chút. Ngoài ra trong tháng này không kiến nghị tiến hành chuyện phòng the, chuyện khác thì không có vấn đề gì lớn.”
Sau khi nói xong, nhìn thấy gương mặt Trì Hoan đỏ bừng, nói công thức hóa: “Tác dụng phụ của thuốc này quá lớn, người từng sinh hoạt thỉnh thoảng chơi tăng tình thú cũng được, nhưng cô mà nói… Người chưa từng sinh hoạt không kiến nghị sử dụng… Không chỉ khiến mắc các bệnh phụ khoa, còn có tính ỷ lại đối với loại thuốc này…”
“…” Trì Hoan vốn xấu hổ và giận dữ không dám nhìn mặt bác sĩ nghe thấy thế, không khỏi ngẩn người.
“Cái gì mà chưa từng sinh hoạt?”
Nghe xong những lời này, bác sĩ nam buồn bực nhìn Trì Hoan, lật báo cáo kiểm tra: “Buổi sáng kiểm tra là biểu hiện cô vì làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt, dẫn tới phía dưới bị xé rách, ừm… Màиɠ ŧяiиɧ… Hoàn chỉnh.”