Chương 11: Đối phương gọi điện thoại cho anh

Trì Hoan đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua khi mơ mơ màng màng, cô nghe người đàn ông kia tức tới mức sắp hộc máu chất vấn cô “là xử nữ”.

“…”

Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Trì Hoan hơi phức tạp.

Mãi đến trước khi về nước cô mới chia tay với bạn trai hẹn hò hơn 1 năm, thậm chí buổi tối trước khi về nước, còn làm lần cuối trước khi chia tay.

Nhưng bây giờ bác sĩ lại nói với cô, thực ra cô vẫn còn là xử nữ…

Tống Lan ở một bên nghe hai người không coi ai ra gì thảo luận đề tài riêng tư như vậy, vẻ mặt không chút thay đổi.

Mà bác sĩ nam thì nhướng mày, dùng ánh mắt “có phải anh không được hay không” nhìn Tống Lan một cái.

Tống Lan nhận được ánh mắt xong, đột nhiên nói: “Cô ấy là em gái tôi.”

Bác sĩ bày ra biểu cảm tôi hiểu mà.

Chỉ nghe người ta tiếp tục nói: “Có quan hệ huyết thống.”

Sắc mặt bác sĩ nam thay đổi: “Không bằng cầm thú.”

Trì Hoan: “…”

Tống Lan không để ý tới bác sĩ nam, trái lại nhìn về phía Trì Hoan: “Đối phương gọi điện thoại cho anh, em muốn thế nào… Báo cảnh sát hay là…”

Nghe thấy thế, Trì Hoan không chút nghĩ ngợi nói: “Báo cảnh sát!”

Nơi như vậy hại không biết bao nhiêu nữ sinh vô tội, vậy mà còn có thể tồn tại lâu như thế.

Tống Lan nhìn thẳng vào mắt Trì Hoan: “Chuyện này anh sẽ phụ trách, nhưng mà… Ý của anh là, chuyện này tốt nhất đừng nói cho ông nội…”

Trì Hoan cho rằng Tống Lan sợ cơ thể ông cụ không tốt, còn phải lo lắng cho cô, gật đầu: “Anh đừng nói với ông ấy em đã về nước, đợi thêm hai ngày cơ thể tốt hơn, em lại đi thăm ông…”

Tống Lan nâng mắt nhìn cô gái không hiểu thâm ý của anh ta.

Im lặng một lát, anh ta vẫn mở miệng: “Ông nội… Định chồng sắp cưới cho em… Lần này em trở về là đính hôn cho hai người…”

Đối với chuyện của Tống gia, Tống Lan chưa từng có ý che giấu: “Còn nguyên nhân anh bảo đừng để ông ấy biết, là vì nếu để ông ấy biết việc này, vì bảo toàn “thanh danh” của em, e rằng ông ấy sẽ đồng ý giải quyết riêng.”

Nghe xong những lời này của Tống Lan, cuối cùng Trì Hoan cũng hiểu rõ vì sao Trì Chấn kiên trì họ Trì, mà không muốn họ Tống.

Đối với ông nội chỉ “nghe đồn”, chỉ trong nháy mắt Trì Hoan không có hảo cảm.

“Em có bạn trai…” Bây giờ không có, cô cũng có thể có.

Tống Lan liếc mắt nhìn Trì Hoan: “Ông ấy có thể khiến em không có.”