Chương 4: Ký ức xa xăm

“Trăn Trăn, ta đã nói với nương, bảo bà từ chối người ta. Lúc này cũng đã trả bát tự thϊếp canh lại.”

Thấy nàng vẫn cúi đầu không nói, Yến Phi lại kiên nhẫn dỗ dành: “Muội muội ta xinh đẹp như thế lấy ai mà không phải may mắn của người đó? Nếu muội không thích, ta tuyệt không sẽ khoanh tay đứng nhìn để người ta ép muội gả đi. Nha đầu bà tử nói muội không cần để trong lòng, nói cho ta, ai làm muội không thoải mái, ta sẽ xử hắn.”

“......”

“Muội bệnh nhiều ngày nay, hàng đêm ta ngủ không ngon. Muội xem,” Yến Phi chỉ vào mắt, “Giống quầng thâm mắt của con mèo trên phố không?”

Nàng cười khẽ thành tiếng, thả lỏng nói: “Không giống. Tiểu Hắc anh tuấn hơn huynh.”

Yến Phi thấy nàng cười, cũng cười rộ lên, “Đúng vậy, Trăn Trăn nói gì cũng đúng.”

Kiều U lúc này đã đoàn ra tình huống từ lời hắn nói, phỏng đoán hiện tại chắc hẳn Yến Trăn đã gặp Thái Tử cũng đã sinh tình, vì thế từ chối hôn sự, không ngại dùng khổ nhục kế.

Cô chậm rãi nói: “Ta không giận ca ca, chỉ là nghĩ hôn nhân đại sự lại thân bất do kỷ, có chút bất lực.”

Tuy Yến Phi không hiểu lòng nữ nhi, nhưng lớn lên cùng nhau, bởi vậy hắn hiểu hơn ai hết, muội muội kỳ thật ngoài mềm trong cứng. Vì thế hắn giơ ngón út tay phải ra dạng ngéo tay, ánh mắt đen láy nhìn về phía nàng, cười nói:

“Còn nhớ cái này không? Có ta ở đây ngày nào tuyệt đối không để muội bị người khác bắt nạt ngày đó.”

Kiều U nhớ ra, người trước mắt từng chiếm cứ phần lớn ký ức thuở thiếu thời của Yến Trăn.

Khi còn nhỏ, hắn kéo tay nàng trốn sau núi giả, nhìn đám hạ nhân lo lắng, hai người che miệng cười trộm;

Nàng lỡ tay làm vỡ nghiên mực cha trân quý, sau kho hắn biết thì lau khô nước mắt hoảng loạn của nàng, nói dối cha là hắn làm vỡ;

Rất nhiều lần hắn bị phạt quỳ từ đường, tiểu Yến Trăn lén tới đưa thức ăn, thấy thiếu niên quật cường ăn ngấu nghiến, nàng đau lòng rơi lệ, hắn không màng tình cảnh của mình còn làm mặt quỷ, trêu nàng là đồ mít ướt;

Hắn mỗi ngày đều đến hậu viện tập võ, hắn nói muốn giống cha làm tướng quân, như vậy có thể bảo vệ chính mình bảo vệ người khác. Yến Trăn hỏi hắn, ca ca có thể bảo vệ cả ta không? Nam hài ưỡn lưng thẳng tắp, trịnh trọng nói:

“Đương nhiên, chúng ta ngoéo tay. Ca ca hứa hẹn, tuyệt đối không để ai bắt nạt Trăn Trăn.”

Từ ngày ấy, lần đầu tiên từ khi ra đời Yến Trăn có nơi dựa vào.

Sau đó hắn bắt đầu đi học, mỗi ngày hồi phủ đều sẽ cho nàng rất nhiều đồ chơi trên phố;

Thiếu niên thiếu nữ cùng nhau đi qua vùng quê yên bình, bò lên nóc nhà đầy sao, băng qua phố xá náo nhiệt phồn hoa, nằm trong vườn mai tuyết trắng bao trùm......

Từ khi nào, trong trí nhớ Yến Trăn không còn ngập tràn hình bóng ca ca nữa?

Note: Ly dùng với Kiều U, nàng với Yến Trăn nha