Chương 2: Nhiệm vụ

Kiều U tiếp thu ký ức xong thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tuyệt đại giai nhân trong gương lần nữa.

“Đã xác nhận. Nhiệm vụ mục tiêu?”

Nhiệm vụ của Kiều U là xuyên qua các thế giới khác nhau hoàn thành tâm nguyện của khách hàng. Cứ hoàn thành một đơn cô lại tiến gần việc chuộc lại linh hồn của mình từ công ty thêm một bước, đến lúc đó cô có thể trở lại thế giới của mình.

“Trở thành Yến Trăn, để nàng không còn mặc người xâu xé.” Hệ thống đáp, “Cùng với, trả thù Thái Tử Tiêu Viên.”

Cảm tình thật phiền toái. Kiều U chửi thầm, cô ghi nhớ những thông tin quan trọng trong trí nhớ của Yến Trăn, rũ mắt ngẫm nghĩ, một giọng nói thanh thúy vang lên từ phía sau:

“Tiểu thư, người tỉnh rồi!”

Tiểu nha hoàn có gương mặt ngây ngô tiến vào liền nhìn thấy tiểu thư nhà đang thẫn thờ, ánh mắt nhìn xuống bàn chân trắng nõn của chủ tử thần sắc tức khắc từ kinh hỉ chuyển sang lo lắng. Lập tức nói:

“Tiểu thư, đừng để cảm lạnh, thân thể của người không chịu được giày vò nữa đâu.” Nói xong liền đỡ cánh tay của nàng đi về phía giường.

Năm đó Yến Trăn gả vào hoàng cung, nếu không phải nhờ nha hoàn Linh Vũ này hầu hạ, với sức khoẻ suy nhược bẩm sinh của nàng, sợ là đã sớm bị rối ren trong cung tra tấn chết.

Kiều U bắt đầu sắm vai nhân vật, bắt chước giọng điệu nói chuyện và thói quen của Yến Trăn, mệt mỏi phiền chán nói:

“Ta đúng là không biết cố gắng.”

Linh Vũ là người lanh trí, lập tức tiếp lời: “Sao người lại nói thế, Tạ đại phu nói lần này người phát bệnh cách lần trước tới nửa năm, có thể thấy là có chuyển biến tốt đẹp mà. Tiểu thư nghỉ ngơi đi, người sẽ tốt dần lên thôi.”

Linh Vũ mang nước nóng đến làm ấm chân cho Yến Trăn, lại xoay người rót nước trà cho nàng, ngoài miệng nói, trong tay cũng không nhàn rỗi, lại đi vén chăn, “Hơn nữa, lần này người bệnh, đại thiếu gia rất lo lắng, đưa đồ bổ dược liệu trân quý này kia tới viện chúng ta hai ngày liền.”

Đại thiếu gia trong miệng Linh Vũ là đích trưởng tử của phủ tướng quân, Yến Phi. Hồi nhỏ, vì xuất thân ti tiện của mẹ đẻ mà Yến Trăn thấp cổ bé họng trong phủ, cho nên còn nhỏ đã hiểu được đạo sinh tồn. Nàng ngoan ngoãn nhu nhược khiến Yến Phi vô cùng quan tâm, dần dần trở thành chỗ dựa của nàng trong phủ.

Đang nói, ngoài cửa vang lên một giọng nam: “Tiểu thư các ngươi tỉnh chưa?”

Linh Vũ nghe thấy thì cười “Phì” thành tiếng. “Xem kìa, mới nói người ta đã tới đây. Tiểu thư muốn mời đại thiếu gia vào không?”