Chương 11: Cá hộp hoa hồng (11)

Trong phút chốc, cả phòng họp rơi vào yên tĩnh.

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Kỳ Cứu, có kinh ngạc, có nghi hoặc, có nghi kỵ… Đương nhiên còn có bất mãn nữa.

Không ai lại nghĩ đến, người thứ bảy trong miệng bọn họ sẽ dùng cái cách như vậy để lên sân khấu.

Mãi đến khi có người mắng “Đệt!” một tiếng, không khí xấu hổ tĩnh mịch mới bị đánh vỡ.



“Thì ra là hắn nha…” Cô gái trang bị quân đao cười nhẹ ra tiếng, như đang suy tư gì đó, nhìn về phía Kỳ Cứu.

Kỳ Cứu nhớ rõ tên cô lúc đăng ký ở cổng ra vào, Cố Chân Chân.

Mà đồng bạn đứng bên cạnh cô, tên là Quý Tiểu Dã.

Tần Nhượng không thể tin nổi mà trợn to hai mắt: “Bảo… Bảo vệ canh cửa…?”

Kỳ Cứu quay đầu, hướng cậu ta xin lỗi mà cười cười: “Lại gặp mặt rồi.”

“Không phải, bảo... bảo vệ canh cửa vì gì mà…?” Đầu óc còn đang quay mòng mòng của Tần Nhượng rơi vào hỗn loạn.

Cố Chân Chân vừa rồi đánh cược Kỳ Cứu sẽ không đến kịp nhún nhún vai: “Tôi thua rồi.”

Vừa nói, cô vừa chuyển một giá trị sinh tồn thua cược cho Quý Tiểu Dã.

“Tôi đây không khách sáo đâu nha.” Nhận lấy tiền đánh bạc, Quý Tiểu Dã hướng Kỳ Cứu cười cười. “Cảm ơn cậu vì đã tới đúng hạn.”

Tần Nhượng cuối cùng cũng có chút hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cho nên... anh trai bảo vệ canh cửa chính là...”

Kỳ Cứu cười: “Một lần nữa làm quen lại nhé, lữ khách thứ bảy, Kỳ Cứu.”

Tần Nhượng: “……”

Đúng lúc này, cửa phòng họp lại lần nữa bị đẩy ra, một vị quản lý có bộ dáng là một người đàn ông trung niên bước vào.

Tiếng động ngay lập tức an tĩnh lại, thời gian người mới nhậm chức thời đã đến, tiêu điểm mà mọi người chú ý đang từ vị lữ khách thứ bảy lữ chuyển sang NPC——

“Chào mọi người, ngày mai, tôi sẽ phụ trách hướng dẫn các cô cậu công tác dành cho người mới.”

Quản lý người mới toét miệng mỉm cười: “Xem ra bảy vị công nhân mới đã đến đông đủ. Tốt rồi, tôi khá là thích những người người trẻ tuổi đấy.”

“Hoan nghênh các bạn đến với Xưởng gia công đồ hộp Bates, trở thành một thành viên của đại gia đình này.” Tầm mắt hắn đảo qua mọi người một lượt, độ cong khóe môi thật quỷ dị làm người không rét mà run.

Mà khi tầm mắt của quản lý hướng đến Kỳ Cứu, biểu cảm máy móc trên mặt hắn đột nhiên bị đánh vỡ.

Biểu cảm vốn dĩ là nụ cười tràn đầy sự quỷ dị dường như có sự thay đổi, cơ mặt cứng đờ bắt đầu hơi hơi động đậy, ngay cả đồng tử nháy mắt đều co rút lại.

Thật giống như thiết lập ban đầu vận hành tốt như vậy gặp phải bug nào đó, đột nhiên bị lỗi.

Tình huống như này chỉ giằng co trong ba giây, mãi đến khi quản lý người mới đem ánh mắt từ trên người Kỳ Cứu dời đi, hắn khôi phục lại bộ dáng nguyên bản.

Mọi chuyện xảy ra đều rơi vào trong mắt Kỳ Cứu, cậu cảm thấy nghi hoặc, bộ dáng của tên quản lý này hình như là đang kiêng kị cái gì thì phải.

Nhưng đối phương là NPC phụ trách quản lý bọn họ, đối với bản thân cậu là một người mới, thân là quản lý, cậu có cái gì để kiêng kị đâu?

Chẳng lẽ trên người cậu có điều gì đó đặc biệt?

Kỳ Cứu tạm thời không rõ nguyên nhân cho lắm, nhưng cũng không gây trở ngại việc cậu lợi dụng thái độ của vị NPC này.

Hành vi giả mạo thành bảo vệ canh cửa lúc đầu của cậu có khả năng sẽ khiến một số đồng nghiệp bất mãn. Vì để bảo đảm an toàn của chính mình, cậu cần phải giả dạng bản thân là một người chơi lâu năm, hoặc là biểu hiện rằng bản thân có hậu đài vững mạnh, mặc dù chỉ là giả.

Phản ứng kỳ quái của quản lý người mới thật gãi đúng chỗ ngứa.

Rốt cuộc, không chỉ có mỗi cậu là chú ý tới sự kiêng kị của quản lý người mới.

Ngoài trừ Tần Nhượng là dạng người tuỳ tiện, ánh mắt của mấy người còn lại đều chú ý đến “gian tình” giữa quản lý người mới và Kỳ Cứu.

Bọn họ cũng suy đoán, NPC quản lý này tại sao lại lộ ra biểu cảm như vậy?

Cho nên, ánh mắt mọi người nhìn Kỳ Cứu càng thêm cổ quái.