Nhóm sáng tạo lập tức thì thầm to nhỏ với nhau.
Chủ tịch công ty lót đường cho vợ vào đoàn làm phim và trở thành nữ chính.
[Cơ hội ly hôn đã đến!!]
[ Tin tức ly hôn được công bố ngay tại đây, tôi không tin tên cặn bã này còn có gan duy trì cuộc hôn nhân này! ]
[ Vẫn còn 20 giờ, ngày mai đi làm thủ tục vẫn còn kịp]
"Mọi người!" Tần Tư Miên vui mừng đứng dậy như nhặt được một thỏi vàng.
Trong lòng kích động run lên, hai tay run rẩy, Tần Tư Miên đang chuẩn bị công bố "tin vui" quan trọng này thì nghe thấy một tiếng thì thầm từ ngay bên tai mình.
"Xin lỗi, anh đến muộn, sẽ không trách anh chứ."
Vừa quay đầu lại, đôi mắt lạnh như băng đầy của Lương Viễn Thành đã ở ngay trước mặt.
[Không phải anh ta đang xem phát sóng trực tiếp sao? Tại sao lại vội vàng đến hội trường chứ?!]
[Ý anh ta là gì, đến muộn!? Không phải lúc đầu anh ta không hề muốn đến đây hay sao!?]
[Tại sao tôi lại có linh cảm điều tồi tệ sắp xảy ra vậy!?]
Nhìn khuôn mặt hỗn loạn và nghe giọng nói quen thuộc bên nội tâm đang cầu cứu, Lương Viễn Thành cảm thấy có một loại vui sướиɠ không thể nào giải thích được.
Cuối cùng cũng đến lúc làm cho cô lúng túng, bế tắc, muốn ly hôn ư?
Không bao giờ.
Lương Viễn Thành vẻ mặt ôn hòa, đưa tay cởϊ áσ vest của mình ra, khoác lên vai Tần Tư Miên: "Điều hòa trong hội trường quá to rồi, em vẫn ổn chứ?"
Những lời này vừa nói ra, Flash liền chụp điên cuồng.
Tần Tư Miên cũng điên luôn rồi.
[Cái thứ này có chút chính trực nào không vậy!? Đã đồng ý là không xuất hiện, đã đồng ý là không tiết lộ mối quan hệ, sao lại có thể dễ dàng trở mặt như vậy!?]
"Hôm nay là buổi họp của "Toả Thanh Thu", không liên quan gì đến chuyện gia đình, hy vọng các vị truyền thông báo chí sẽ chỉ tập trung vào tác phẩm. Chúng tôi đã đặc biệt mời một số nghệ sĩ, các bạn có thể hỏi bất cứ điều gì về tác phẩm. Những thứ khác hôm nay không thích hợp để nói tới, vì vậy xin các vị hãy thông cảm.
Lương Viễn Thành nói xong, ôn nhu nhìn Tần Tư Miên.
Tôi nuốt lời rồi phải không??
Không có!?
Đồng ý không công khai mối quan hệ, tôi không nói một lời.
[ Tên cặn bã chết tiệt này, hắn còn chưa nói rõ ràng, những người này không hiểu liền đoán mò, không biết họ sẽ viết như thế nào. Đến lúc đó, cắt đứt quan hệ chẳng phải càng khó khăn hơn sao!? Tên cặn bã này đơn giản đang gϊếŧ người mà không cần dùng dao!]
[ Kết thúc rồi, kết thúc rồi, chỉ còn lại hai mươi giờ, không cần nghĩ đến việc ly hôn, điểm tích lũy chỉ tăng lên tám điểm, phải làm sao đây!?]
Nghe cô lảm nhảm suy nghĩ, Lương Viễn Thành có chút đắc ý.
Chẳng phải cô vẫn muốn góa chồng sao? Tôi cofnnmuốn xem xem cô còn có thủ đoạn gì khác!
Nửa giờ sau, cuộc họp kết thúc trong bầu không khí bàng hoàng và xấu hổ đến lạ lùng.
Đương nhiên, đây chỉ là Tần Tư Miên cảm giác, tất cả những người tham gia đều rất hưng phấn, giống như nhìn thấy một tin đồn hiếm thấy trong thế kỷ.
Phóng viên vẫn chưa rời khỏi hội trường, mà các bài báo ngắn đã xuất hiện trên nhiều nền tảng khác nhau.
""Nữ chính thực chất là người phụ nữ đứng sau CEO""
""Đằng sau tác phẩm lớn "Toả Thanh Thu" là một tình yêu có một không hai""
Trong bãi đậu xe, thư ký Lâm chạy tới và cười nói: "Hiệu quả quả thực rất tốt. Tất cả các nền tảng lớn đều tỏ ra rất quan tâm. Các báo cáo sai lệch trước đó đã hoàn toàn mất đi sự chú ý. Bộ phận pháp lý đã liên hệ với các trang web đó và các báo cáo sai sự thật đã được gỡ xuống, sẽ sớm gửi lời xin lỗi. Đây là một vài thông báo do bộ phận sản xuất sắp xếp, Lương tổng, mời anh xem qua."
Chiếc comle khoác trên vai đáng giá ngàn vàng, Tần Tư Miên cảm giác mình như Tôn Ngộ Không đang bị núi Ngũ Chỉ Sơn đè xuống.
[Tên cặn bã này luôn xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, hắn phá hoại mọi chuyện của mình, thật đáng ghét! Thật đáng sợ.]
Biết sợ là tốt.
Lương Viễn Thành liếc mắt nhìn cô, rồi lại nhìn vào bản báo cáo.
"Những chỗ này cần thay đổi một chút, đừng quá làm nổi bật cá nhân Tần Tư Miên, chúng ta vẫn nên chú ý đến việc quảng bá tác phẩm." Lương Viễn Thành phác họa vài nét trên máy tính bảng.
Tần Tư Miên hung hăng nhướng mày.
[Tất cả chỉ là để quảng bá cho bộ phim mới, ngay cả quyền riêng tư của tôi cũng không được tha!]
Lương Viễn Thành cả ngày nghe những lời phàn nàn bực bội của cô liền lộ ra một nụ cười ẩn ý.
“Chờ một chút!” Một giọng nữ trung niên vang lên.
Ba người đồng thời quay người lại.
Tần Tư Miên nhìn thấy Lương phu nhân khí thế hung hãn đi tới, nhưng trong lòng không khỏi thở dài, không hổ là tổng giám đốc của một công ty giải trí, nửa ngày đã thay đổi diện mạo mới.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn Lương Viễn Thành, lại phát hiện lớp tuyết dày đặc trong mắt hắn vẫn chưa có dấu hiệu tan đi.
Bộ trang phục hoàn toàn xa lạ khiến anh không thể tìm thấy cảm giác gần gũi dù là nhỏ nhất, anh không thể nhận định được người đang đi tới là ai.
"Thư ký Lâm, cậu đi trước đi." Lương phu nhân lạnh lùng nói.
"Lương tổng, tôi xin phép đi trước." Thư ký Lâm bình tĩnh cúi đầu, xoay người rời đi.
Tần Tư Miên nhìn Lương mẫu tới đây không có chút thiện ý nào.
[Lương phu nhân tới thật đúng lúc, mau tới mắng tôi đi, tới chia rẽ chúng tôi đi, nhanh lên...]
Cánh tay lạnh lẽo lại ôm lấy vai Tần Tư Miên, xuyên qua lớp áo khoác có thể cảm nhận được sự đông cứng, không nhiệt độ.
"Mẹ, lại có chuyện gì vậy?"
Khuôn mặt của Lương phu nhân co giật khi nhìn thấy hai người cứ dính vào nhau, đáng tiếc, bà không biết rằng con trai bà không thể nhìn thấy sự bất lực của bà.
Vì vậy, phản đối cả nửa ngày mà không có tác dụng, Lương phu nhân càng thêm nổi cáu.
"Hai người thực sự nghĩ rằng tôi không tồn tại sao!? Đứng tách ra một chút sẽ chết đúng không?!! "
Tần Tư Miên muốn vùng vẫy, nhưng Lương Nguyên Thành lại ngoan cố.
[Cả hai mẹ con nhà này, muốn chọc cho tôi tức chết.]
[Vì điểm tích lũy, tôi không thể không nói.]
[Mẹ…………không thể hét lên được, mẹ ơi……….Đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?bà Lương? Lương phu nhân? Dì Lương!?]
Nghe Tần Tư Miên giãy dụa, Lương Viễn Thành suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nếu như cô dám gọi là dì Lương, có lẽ bà ấy sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
“Con vừa họp xong, còn có rất nhiều việc phải làm, mẹ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì khi về nhà chúng ta sẽ nói.”
Lương Viễn Thành vội kéo Tần Tư Miên rời đi.
"Được rồi, vì cô Tần không để bụng nên mẹ sẽ nói trực tiếp với cô ấy. Lương Viễn Thành, hôm nay con công bố mối quan hệ của mình trong một dịp trọng đại như vậy, con đã nghĩ đến hậu quả chưa? Còn Lâm Tố của tập đoàn Huệ Phong con đặt con bé ở đâu? Lâm tổng sẽ nghĩ gì về con, con cho rằng chức giám đốc điều hành của con có thực sự an toàn nữa hay không? Còn có biết bao nhiêu người đang nhìn chăm chăm vào vị trí đó không? Lương phu nhân rất tức giận.
"Về hôn sự của con, may mà có Tố Tố, đứa trẻ này hết lòng yêu thương con, vậy mà bây giờ...rốt cuộc là con đang muốn làm gì vậy hả? "
"Con xin lỗi, đây là lỗi của con, mẹ nhất định đừng trách Thành Thành"
Đã đến lúc thể hiện kỹ năng nghiệp vụ!!
Tần Tư Miên kéo Lương Viễn Thành ra sau, vẻ mặt buồn sầu.
Mở miệng nói: "con biết xuất thân của con không bằng cô Lâm, nhưng con thực sự yêu Thành Thành. Đừng trách anh ấy. Nếu có hậu quả xấu gì, hãy để con gánh chịu. Chỉ cần không ly hôn. Con sẽ làm bất cứ điều gì mà mẹ muốn. "
[Mau ép Lương Viễn Thành ly hôn đi, ví dụ như "nếu như con không ly hôn thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa"]
[Nào, mau tới đánh tôi, phỉ nhổ vào mặt tôi, ép tôi ly hôn!]
Nhưng lúc này nhìn Tần Tư Miên với vẻ mặt thích thú, Lương phu nhân chỉ cho rằng mình đang dùng quyền lực để bắt nạt người khác, trong lòng càng thêm tức giận.
"Cô không có quyền lên tiếng ở đây!"
Nhìn thấy Lương phu nhân giơ tay lên, Tần Tư Miên hận không thể úp mặt vào đó.
"Mẹ, đây là vợ của con, mẹ đừng quá đáng!" Lương Viễn Thành đưa tay chụp lấy cổ tay mẹ Lương, "Về phần Lâm Tố, con mong mẹ đừng nhắc đến cái tên này nữa, nếu như không phải mẹ đã lén lút đưa cái tên này vào danh sách thì con đã không để Miên Miên đóng vai chính."
"Đừng ép con!"
Lương Viễn Thành lạnh lùng nói, kéo Tần Tư Miên đi.
Nhìn lại Lương phu nhân đứng im tại chỗ, Tần Tư Miên trong lòng tràn đầy lo lắng.
“Lên xe!” Lương Viễn Thành nghiêm giọng nói.
Tần Tư Miên ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, nhẹ nhàng hỏi: "Đi đâu vậy?”
"Tôi mệt rồi, về nhà!"
[Về nhà!?]
[Trở về nhà nào!?]
[Sao lại về nhà?!]
[ Tôi vẫn là một cô gái trẻ trong sáng và ngây thơ!]
[Thân xác này không phải của tôi, nhưng mà ai sẽ đến cứu lấy tâm hồn thuần khiết của tôi đây!!]
Đã quá chán ngấy, Lương Viễn Thành đột nhiên xoay người, nhéo mạnh vào cằm củ Tần Tư Miên, tiến lại gần phía cô.