Chương 2: Mẹ chồng đến rồi

Chúa ơi!!! Hiện trường có một vài người, ngay cả việc can ngăn họ đều quên rồi, chứng kiến cảnh Tổng Giám Đốc bị ăn tát họ kinh ngạc đến tột cùng.

Đường đường là CEO tập đoàn phim của ngành công nghiệp điện ảnh bị vợ tát ngay trong công ty.

Đây không phải là hotsearch sao!?

Thư ký Lâm lặng lẽ cầm kịch bản trong tay lên, cảm thấy tình tiết này có thể được biên kịch bổ sung thêm.

"Cô tức giận đủ chưa?" Lương Viễn Thành bình thản nói, trên mặt in rõ dấu bàn tay của Tần Tư Miên.

Tay cô tê dại, Tần Tư Miên nhìn người đàn ông trước mặt, sửng sốt.

[Tên này đầu óc điên cuồng sao? Không phải hắn bị ám ảnh bởi việc ly hôn sao? Tại sao ngay cả khi bị đánh cũng không phản kháng?]

Không có sự phản kháng!?

Lương Viễn Thành liếʍ liếʍ bên trong gò má nóng bừng, đè nén lửa giận trong lòng.

Đợi đến khi tôi tìm ra cô đến từ đâu, những cái tát này nhất định sẽ tăng gấp đôi!

[Kết thúc rồi, kết thúc rồi, nếu hôm nay tôi không thể ly hôn, chẳng phải tôi sẽ phải chịu số phận sao!?]

[ Bíp... Nhiệm vụ thất bại khủng hoảng, trong vòng 24 giờ không có điểm mới được cộng vào, điểm sẽ bị reset về 0. 】

Về 0!?

Tần Tư Miên run rẩy.

Thế thì những việc tôi đã làm trước đó cho đến hiện tại đều vô ích hết rồi sao!!

Trong lĩnh vực nghiệp vụ này, vì mối quan hệ tan vỡ ngày càng gia tăng hơn, độ khó của nhiệm vụ thấp nên sự cạnh tranh để giành được công việc diễn ra vô cùng khốc liệt.

Tần Tư Miên trả 400 điểm để giành lấy cơ hội, vốn tưởng rằng mình có thể kiếm được 1.000 điểm, nhưng sau khi tính toán, cô còn lại 600 điểm.

Hơn nữa, với thành tích thất bại như vậy trong lý lịch của mình, sau này sẽ khó nhận được những vụ án tốt.

Tần Tư Miên đảo mắt, kĩ năng nghiệp vụ vẫn còn chút điểm?!

Lau đi nước mắt trên má, Tần Tư Miên điều chỉnh cảm xúc, công việc này yêu cầu phải có khả năng hòa nhập nhanh chóng với mọi tình huống.

Gặp phải hoàn cảnh khó khăn, giờ cô muốn vào vai một bà nội trợ cứu vãn thành công cuộc hôn nhân của mình, cố gắng hết sức để khiến nam chính ghét cô.

"Thành Thành, anh nói thật đấy à!? Chúng ta không thể ly hôn được sao?"

Cố gắng chớp mắt, Tần Tư Miên cảm thấy nhân vật này rất đầy đặn, cô lập tức chờ hệ thống thưởng điểm.

Đáng tiếc âm thanh mà cô mong đợi không tới, mà lại có một bà cô già với vẻ mặt dữ tợn xuất hiện.

Ngay khi một số người có mặt nhìn thấy người đàn bà bước vào, họ đều nhanh chóng rời đi.

Chỉ có Lương Viễn Thành vẻ mặt thờ ơ, trong mắt vẫn tràn ngập sự im lặng, lạnh như băng, như thể có người trong suốt vừa bước vào văn phòng.

Vốn tưởng rằng mình khóc sẽ lập tức ly hôn, Tần Tư Miên lúc đọc thông tin, cô thậm chí còn không phân tích tới quan hệ giữa các nhân vật.

Nhưng cô không dám phàn nàn về hệ thống nữa, vì sợ điểm kỹ năng nghiệp vụ ít ỏi của mình sẽ bị trừ, chỉ có thể cười khổ nhìn Lương Viễn Thành.

[Đây là ai? Anh ta không chào hỏi!? Dù sao thì anh ta cũng là cấp trên nên ít nhiều cũng nên chào hỏi.]

[ không thể cứ như vậy đứng im, lúng túng không nói, điểm ứng biến khẩn cấp của tôi còn chưa đủ.]

[Chết tiệt, bà cô già hung dữ này nhìn chằm chằm vào tôi cũng vô dụng thôi. Tôi nên gọi bà ấy là cái quái gì đây!?]

Điều cô không biết là, trước mặt Lương Viễn Thành, người bước vào cửa cũng mờ mịt, anh nhìn quần áo và mái tóc của bà ta, thậm chí còn thử ngửi mùi hương mang đến, nhưng anh lại không ngửi ra được.

Cho đến khi nghe được suy nghĩ thầm của Tần Tư Miên: Một bà cô già khó tính…

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

[Tôi......Nhân vật nam chính này thực sự là một khối băng khổng lồ, anh ta phải đối đầu với mẹ ruột của mình rất lâu mới chịu mở miệng nói.]

"A. . . " Từ Dì đã ở trên môi, Tần Tư Miên nhớ tới thân phận của cô, vội vàng thay đổi lời nói: "Con chào mẹ."

"Đừng gọi tôi là mẹ!" Lương mẫu tức giận trừng mắt nhìn Tần Tư Miên, "Bản thân cô có thân phận gì chứ!"

Thái độ tuy không tốt nhưng lại khiến cô cảm thấy thoải mái. Cơ hội lại đến,

Kiếm điểm tích lũy, tích lũy điểm!

"Mẹ, con đã làm gì sai sao?" Tần Tư Miên mím môi, tiếp tục biểu diễn, gần như sắp khóc.

"Vừa rồi tôi đã nghe hết những gì cô nói rồi. Cô nói gì về việc không ly hôn!? Cô Tần, cô đã hứa với tôi, chỉ cần nhận được 70% trong số 1 nghìn vạn, cô sẽ lập tức ký đơn ly hôn! Trên đời cái cơ bản nhất chính là có một chút mặt mũi!" Lương mẫu hiển nhiên đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, trang điểm thanh tú có chút vặn vẹo, các ngón tay ghì chặt vào túi xách.

[Cái gì!? Cho tôi tiền sau khi ly hôn!? Đây không phải là "cho cô 1 nghìn vạn xin hãy rời xa con trai tôi ngay lập tức" sao!? Cơ thể ban đầu này thật ngu ngốc]

[Ây ya, sao lại mê hắn ta đến thế cơ chứ, có 1 nghìn vạn thì muốn đàn ông như nào mà chẳng có?

Cứ phải nghe theo tên cặn bã này?!]

Tần Tư Miên hai mắt tỏa sáng, sau đó cô quay đầu lại.

Điểm tích lũy sẽ được đặt lại về 0

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

"Mẹ, có thể có chút hiểu lầm. Con không phải là người tham lam. Mẹ... mẹ không thể xúc phạm con như vậy..." Tần Tư Miên chưa kịp nói hết lời đã bắt đầu khóc.

Mắt cô nóng đến mức gần như bất tỉnh, không thể lãng phí những giọt nước mắt vô ích được.

Tần Tư Miên nước mũi tràn đầy, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh cô hằng mơ ước...

[Bíp…………Kỹ năng nghiệp vụ ứng biến+5, Kỹ năng nghiệp vụ quản lý biểu hiện +5]

"Cô không phải là tham tiền sao!? Nếu không tham tiền, sao cô dùng tiền uy hϊếp con trai tôi! Tôi nói cho cô biết, mấy năm nay tôi đã gặp đủ loại phụ nữ, tôi có thể thấy rõ ràng là cô đang giở trò gì. Không cần chần chừ nữa, lập tức đến Cục Dân chính, hôm nay phải hoàn tất thủ tục ly hôn!" Lương mẫu tức giận nói.

“Mẹ, chuyện này không thể trách Miên Miên được."

Ngay lúc Tần Tư Miên liên tục gật đầu, hoàn toàn đồng ý với bà mẹ chồng độc ác này, chuẩn bị tinh thần bị tống ra đường với cái giá thảm hại nhất, Lương Viễn Thành đột nhiên đi tới, quàng tay qua vai cô.

Khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào cô, Tần Tư Miên sững người.

"Con, đầu con có vấn đề à!?" Lương mẫu không thể tin nhìn đứa con trai của mình và hỏi: "Cô ta dùng ảnh giả gây thương tích để uy hϊếp con, con quên rồi sao!?"

"Vợ chồng chỉ là một chút xích mích nhỏ, chúng con đã nói qua rồi." Lương Viễn Thành trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có một tia ấm áp.

[Nói qua cái !? Ai nói với anh!?]

Tần Tư Miên giãy dụa nói: "Việc đó em còn chưa tha thứ cho anh đâu. Chỉ còn ly hôn là biện pháp duy nhất..."

[Bíp………… Cảnh báo nhân vật “Cô vợ khóc lóc cầu hòa” sụp đổ!!]

Nhân vật bị phá hủy!?

Cứu tôi!!

"Vậy thì con có chết cũng sẽ không ly hôn!" Hành động đột ngột này rõ ràng khiến Lương mẫu choáng váng, khiến lòng ngực Tần Tư Miên nhứt nhối.

Lương Viễn Thành vuốt tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không ly hôn, không ly hôn, đừng khóc. Nếu em còn khóc như thế này, anh sẽ rất đau lòng.”

Tần Tư Miên không khỏi khóc.

[Không ly hôn là không được, tại sao lại nuốt lời?! Tên cặn bã này thật sự không thể tin cậy được!]

[Nói lời ko giữ lấy lời, anh không phải là đàn ông!]

Cố gắng giấu đi vẻ mặt xám nghoét, Lương Viễn Thành cầm vài sợi tóc của cô.

Đồ khốn?!

Không phải là một người đàn ông!?

“Nếu như không ly hôn, bảy trăm vạn đã trả sẽ ra sao!?” Lương mẫu tức giận nói.

“Cứ coi đó là tiền tiêu vặt của Miên Miên đi.”

[Bảy trăm vạn tiền tiêu vặt!? Mục đích của kẻ bạo lực gia đình này là gì!?]