Chương 1: Nhiệm vụ bị mắc kẹt

Tần Tư Miên đứng trong thang máy, nhìn bóng người phụ nữ phản chiếu trên cánh cửa thang máy bằng phẳng, thở dài thườn thượt. So với thân xác của bản thân kiếp trước, không biết cơ thể ban đầu này kém hơn mấy cấp. Thật đáng tiếc, tình yêu ngắn ngủi, Tần Tư Miên lại bị gϊếŧ chết bởi một mối tình nhỏ ở kiếp trước. Vì thế giữa việc chuyển kiếp đầu thai, Tần Tư Miên đã chọn khảo công. Chuyên môn hiện tại là chuyên giải quyết những tranh chấp tình cảm cho những vật chủ không muốn đối mặt với những khúc mắc lớn về mặt cảm xúc, và đưa cuộc sống của họ trở lại đúng hướng, từ đó tích điểm công đức. Trong tương lai, Tần Tư Miên có thể dùng số điểm này để đổi lấy một công việc ở âm ty và trở thành nhân viên chính thức tại đó.

[Bíp.............nhiệm vụ đồng bộ]

(Thông tin cơ bản: Tần Tư Miên, 25 tuổi, vợ của CEO Lương Viễn Thành, tự rạch cổ tay vì đối phương đệ đơn ly hôn nên trở thành vụ án ở bộ này)

(Điểm mục tiêu nhiệm vụ :1000điểm )

(Mục tiêu nhiệm vụ: Hãy cùng Lương Viễn Thành giải quyết rõ ràng càng sớm càng tốt, hoàn tất việc ly hôn và bắt đầu lại cuộc sống mới)

"Cuối cùng, vật chủ sẽ quyết định có tiếp nhận cuộc sống mới hay không và thời gian thực hiện nhiệm vụ được giới hạn trong một tháng". Tần Tư Miên nói thay lời cho hệ thống, cô ấy đã rất quen thuộc với công việc này rồi.

Hoàn thành một nhiệm vụ để nhận nhiệm vụ tiếp theo.

Ngẩng đầu lên, cô đã đến phòng làm việc của tổng giám đốc, cô đưa tay đẩy cửa ra, chưa cần biết bên trong là nam hay nữ, cô quỳ xuống, lao vào, há miệng gào thét: “Không, không, không!! Em không thể sống thiếu anh, em sẽ không ly hôn, em sẽ không ly hôn, em sẽ không ly hôn cho đến khi em chết". Trong tiếng than khóc, hình như cô mơ hồ nghe thấy có người đang an ủi mình, nhưng cô cứ vờ như không nghe, việc của cô phải làm bây giờ là đóng vai một người phụ nữ tội nghiệp sắp bị chồng bỏ rơi. Cô có gần cả trăm kinh nghiệm để đối phó với loại tổng tài độc đoán này, người phụ nữ càng ngoan cố càng theo đuổi, càng đến gần thì càng bị đẩy ra xa.

[Bíp………Tổng số điểm -10]

Sau giọng nói lạnh lùng của hệ thống, Tần Tư Miên lập tức ngậm miệng lại.

Tôi đã dùng hết nửa lọ thuốc nhỏ mắt, tại sao tổng điểm của tôi lại bị trừ!?

Tiếng than khóc kết thúc và cuối cùng cô cũng có thể nghe thấy những âm thanh khác bên tai mình.

"Tiểu thư, xin cô bình tĩnh. Tổng giám đốc vẫn chưa về, cô ngồi xuống một lát được không?"

Chậm rãi ngẩng đầu lên, Tần Tư Miên nhìn thấy trong văn phòng có người đang đứng.

Ba người đàn ông lạ mặt trong bộ vest, cà vạt đang nhìn cô với một ánh mắt quan tâm như dành cho những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.

Người có ánh mắt tha thiết trước mặt chính là thư ký của bá tổng, vẻ mặt lúng túng rõ ràng đã vượt quá mức lo lắng.

Tần Tư Miên vội vàng đứng dậy chỉnh lại quần áo, nước mắt lại rơi xuống. Cô cố ngưng nhưng không ngưng được, nước mắt cứ rớt lộp độp mãi.

Sao lại ngốc như thế, đáng nhẽ phải vào để kiểm tra tình hình trước.

"Thực sự xin lỗi! Tôi đi nhầm nhiệm vụ...À không phải, tôi đi nhầm văn phòng!" Tần Tư Miên cúi đầu sâu, xoay người rời đi.

Thật xấu hổ, thật xấu hổ...!!!

Cánh cửa vừa đúng lúc bị đẩy ra, Tần Tư Miên quay người lại đυ.ng phải, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa định chửi rủa thì đối mặt với một cơn gió mạnh, nam chính Lương Viễn Thành đứng trước cửa

Khóc!

Thấy thế, không cần suy nghĩ gì thêm, Tần Tư Miên lại bắt đầu diễn kịch, cô mở miệng gào to, có lúc thì rêи ɾỉ như kiệt sức, lúc này cô cảm thấy rất đau khổ vì vừa mới bị hệ thống trừ điểm xong.

"Thành Thành, em sẽ không ly hôn, em sẽ không rời đi, xin anh, đừng đuổi em đi. Em có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn em làm, miễn là anh không bỏ rơi em, em cầu xin anh!!”

Do lúc nãy cô đυ.ng nhầm vào cánh cửa nên bây giờ máu mũi của cô đang từ từ chảy xuống, Tần Tư Miên không để ý đến đau đớn, cứ việc kêu lớn tiếng.

"Lương tổng, tôi nghĩ hôm nay có lẽ không tiện, hôm khác chúng ta lại nói chuyện." Ba người đàn ông dựa vào tường, như sợ bị máu văng trúng, trong tư thế chuẩn bị chạy ra ngoài, như thể họ đang muốn chạy trốn.

"Chờ một chút.” Lương Viễn Thành hít thật sâu rồi thở dài, lạnh lùng nói: “Chỉ cần mấy phút là có thể quyết định nữ chính.”

Ba người hiển nhiên rất lúng túng, ở lại cũng không được mà rời đi cũng không xong, chỉ có thể lấy ra một chồng ảnh đưa cho Lương Viễn Thành.

Như thể trên mặt đất không có người phụ nữ đang khóc như vậy, Lương Nguyên Thành thản nhiên lật từng bức ảnh một.

Thật là một kẻ máu lạnh!

Chỉ cần bạn không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ!

Tần Tư Miên ngồi dưới đất chỉ biết khóc, cô trải qua quá trình ly hôn trong nước mắt, nhiệm vụ của cô coi như đã vượt qua một cấp độ lớn.

Cái gì? Trên thực tế, cô không hiểu tại sao người ban đầu lại mê mẩn Lương Viễn Thành đến như thế.

Ngoài việc có chút tiền ra thì hắn ta không có gì thu hút phụ nữ cả.

Trong lúc nức nở, Tần Tư Miên chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn nhìn kỹ hơn xem người đàn ông đã khiến vật chủ này cuồng nhiệt có gì đặc biệt.

Cùng lúc đó, ngón tay đang lướt qua bức ảnh của Lương Viễn Thành đột nhiên dừng lại trên không trung.

Âm thanh này là gì?

[Khuôn mặt chỉ vậy thôi, các ngón tay cũng khá đẹp.]

[Theo thông tin, anh ta có tiền sử bạo lực gia đình, khi đánh người, anh ta có sử dụng chính đôi tay này không? Anh ta quả thực là một tên cặn bã.]

[Huống chi là bản thân người vợ, cho dù người qua đường có khóc như thế này trước mặt tôi, tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nữ chính này từ khi nào trở nên mù quáng đến mức nhất quyết bám lấy hắn không buông.]

Lương Viễn Thành lấy tay chỉnh lại quần áo, đôi mắt như phủ dày tuyết cuối cùng cũng chịu di chuyển. Anh nhướng đôi lông mày dày của mình và từ từ quét từng khuôn mặt mơ hồ trong phòng, cuối cùng nó rơi xuống khuôn mặt của Tần Tư Miên, càng thêm mờ mịt và lem nhem vì khóc.

Có phải cô ấy đang làm ồn ở đây không?

"Muốn nói cái gì?" Lương Viễn Thành theo bản năng hỏi.

Nhìn thấy nam chính cuối cùng cũng chịu mở miệng, Tần Tư Miên bỗng nhiên phấn khởi trở lại: "Cơ hội, đây chính là cơ hội."

Như nghe thấy âm thanh cộng điểm truyền vào tai, Tần Tư Miên ôm lấy chân Lương Viễn Thành, bắt đầu than thở: "Thành Thành, anh không biết em yêu anh đến nhường nào sao!?"

[Hiển nhiên là anh ta không biết, dữ liệu hệ thống cho thấy người đàn ông này là động vật máu lạnh mà ngay cả mẹ anh ta, anh ta cũng không nhận.]

"Quá khứ của chúng ta, những trải nghiệm hạnh phúc của chúng ta, tất cả đều vô giá trị trong trái tim anh sao?"

[Anh phải rất hạnh phúc, anh phải rất hạnh phúc khi bạo lực gia đình.]

"Cuộc hôn nhân này em đã phải đánh đổi rất nhiều, Thành Thành, anh không thể cứ để em đi được!"

[Lời kịch là những thứ này, Lương Viễn Thành, hãy mau đồng ý đi, tôi đã mua pháo rồi và chỉ cần đợi cho đến khi Cục Dân Chính làm xong các thủ tục.]

Khẽ nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt, Lương Nguyên Thành dần dần cau mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đó có phải là điều cô ấy nghĩ không?!

Tư liệu?

Động vật máu lạnh?

Cô thậm chí còn mua pháo, phải không?

Chậm rãi nhìn những người khác, Lương Viễn Thành không có được gì ngoài ánh mắt lúng túng và thăm dò.

Chỉ có cô, chỉ có người phụ nữ đang gào khóc này hắn lại nhìn thấy rõ mặt.

Đây rốt cuộc là tại sao!

"Thành Thành, Thành Thành, xin anh đừng ly hôn với em." Thấy đối phương không có phản ứng, Tần Tư Miên cứ liên tục leo lên, rồi lại quỳ xuống đất ôm lấy eo Lương Viễn Thành.

[Đến mức đã xấu hổ như thế này rồi. Còn có nhiều người đứng xem như vậy. Hãy lấy bản thỏa thuận ly hôn ra và lão nướng sẽ ký ngay!]

[Tên đầu gỗ này bị kỹ năng nghiệp vụ xuất chúng của mình doạ sợ rồi hay sao? Tại sao khuôn mặt như khối băng này không hề cử động gì hết?]

[Cục Dân Sự tan sở lúc 11 giờ 30, cậu nhanh lên, tôi đang vội. 】

Những người đàn ông đứng bên cạnh không nhịn được nữa, lúng túng nói: “Lương tổng vẫn chưa quyết định, hay chúng ta hãy quay lại vào lúc khác.”

"Vâng."

"Không cần, tôi đã quyết định rồi." Lương Viễn Thành đột nhiên kéo Tần Tư Miên từ trên mặt đất đứng lên, "Chỉ có cô ta, tôi cảm thấy giọng điệu của vở kịch này rất phù hợp với cô ta."

Trong lúc cọ quậy, Tần Tư Miên bị câu nói bất ngờ đó làm cho kinh hãi.

"Tôi!?"

"Cô ấy!?"

Mọi ánh nhìn đều dồn vào Tần Tư Miên.

Còn Tần Tư Miên thì chỉ nghĩ tới nhiệm vụ của mình.

“Vậy anh đã sẵn sàng ly hôn chưa?”

[Li hôn, nhanh lên và loại bỏ kẻ phiền phức này đi. Điểm tổng thể vì tên cặn bã này mà toàn bộ điểm bị trừ mất hết, nếu như nhiệm vụ ly hôn không thể hoàn thành, vậy thì...]

"Cô không nỡ buông tha cho tôi như vậy, thì sao tôi dám ly hôn?" Lương Viễn Thành nhìn khuôn mặt mờ mịt trước mặt, trong mắt mang theo ý cười.

Nhiệm vụ ly hôn?!

Cô đừng bao giờ nghĩ đến điều đó trong cuộc đời này nữa.

[Bíp………Cảnh báo nguy cơ thất bại nhiệm vụ.]

Sau âm thanh này, Tần Tư Miên ngồi bệt xuống đất, nước mắt tuôn rơi.

[Bíp... Kỹ năng nghiệp vụ quản lí biểu hiện +15]

Tại sao còn có điểm thưởng trừ, lai lịch của cô ta là gì đây?!

Lương Viễn Thành nhìn người phụ nữ trên mặt đất, hơi nheo mắt lại.

Là giám đốc điều hành của một công ty giải trí, Lương Viễn Thành cần xem rất nhiều ảnh phim để chọn diễn viên giao lưu kết nối với khách hàng, tuy nhiên, anh ấy mắc chứng prosopagnosia nặng do tai nạn xe hơi. Đến mẹ ruột khi thay đổi kiểu tóc và quần áo anh đều không thể nhận ra được.

Nét mặt tức thời thay đổi.

Lương Viễn Thành đỡ Tần Tư Miên từ trên mặt đất đứng dậy.

"Đừng khóc nữa. Vợ chồng chúng ta sau này sẽ sống thật tốt."

[Trong tương lai!? Sau cái gì!! Chúng ta sẽ sống trong cuộc sống như thế nào!??]

Toàn thân Tần Tư Miên tràn ngập sự cự tuyệt.

[Tôi không muốn sống, tôi muốn tích lũy điểm! Tôi muốn lên kế hoạch!]

Lương Viễn Thành hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cuộc hôn nhân ban đầu chỉ là để che đậy sự mù quáng nghiêm trọng trên khuôn mặt của anh ta, Tần Tư Miên ban đầu phải chọn quần áo và phụ kiện cố định dưới sự sắp xếp của anh ta để anh ta có thể nhận ra vợ mình trong nháy mắt giữa đám đông.

Nhưng sau đó lại xảy ra một vài chuyện rắc rối, Tần Tư Miên yêu cầu 1 nghìn vạn để bịt miệng cô, nếu không mọi chuyện sau khi kết hôn sẽ bị công bố trên truyền thông.

Lương Viễn Thành quyết định ly hôn.

Bây giờ, người phụ nữ trước mặt rõ ràng không phải là người tống tiền anh ngay lúc đầu. Là hai người hoàn toàn khác biệt nhau.

Và với khả năng đọc được suy nghĩ, Lương Viễn Thành không còn phải lo lắng về việc lúng túng khi không thể nhận ra vợ mình.

Vậy là ly hôn à?

không thể nào.

Nhìn thấy sự dịu dàng đột ngột của người đàn ông trước mặt, Tần Tư Miên cảm thấy cảnh khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì.

[Được rồi, nếu bạn không tử tế, đừng trách tôi bất công!]

Nghe thấy người phụ nữ trước mặt đang âm thầm tức giận, Lương Viễn Thành cũng không trốn tránh, một cái tát giáng xuống.

"Vậy tại sao anh lại muốn nhắc đến việc ly hôn? Anh có biết tôi buồn đến thế nào không!!"

[Bíp... Kỹ năng nghiệp vụ ứng biến +10, điểm tổng thể +10] Tần Tư Miên vui mừng khôn xiết.

[Có biện pháp rồi, một cái tát mười điểm? Tôi có thể được điểm tối đa!] Khóe miệng Lương Viễn Thành giật giật.