Không lâu sau đó, tin tức "Toả Thanh Thu" cải biên đã bao phủ mọi đường phố và con hẻm.
Mặc dù Lâm Tố với Tần Tư Miên đều được xem là nữ chính quan trọng như nhau, cả hai đều được quảng bá, nhưng rõ ràng đó không phải là kết quả mà cô ta muốn.
Ngay cả khi mỗi lần cô nhìn thấy hình ảnh của chính mình chung với Tần Tư Miên, cô đều cảm thấy buồn nôn như thể cô đã ăn phải ruồi.
"Cậu rốt cuộc đã làm ăn được gì, ở trong nhà của họ lâu như vậy mà chẳng làm được trò gì hữu ích!" Lâm Tố nhìn Lâm Mạch đang đứng một bên, biểu cảm tức giận không thể che giấu.
"Tôi là một bác sĩ gia đình, hơn nữa chỉ làm hết sức mình thôi. Chị hai, bây giờ chị đã là nữ chính rồi, tại sao còn quan tâm đến điều này?" Lâm Mạch đứng một bên, lời nói mang theo một chút tôn trọng.
"Choảng!?" Lâm Tố tiện tay cầm tách trà bên cạnh, hung hăng ném về phía Lâm Mạch vỡ tan tành.
Không kịp né, trên trán của Lâm Mạch đã lập tức xuất hiện một vết máu sâu.
"Cậu là gì, mà dám gọi tôi là chị hai!" Lâm Tố liếc nhìn Lâm Mạch với vẻ mặt đầy sự khinh miệt.
"Nhưng mà lúc đầu là chị tìm tới tôi, nói rằng chị là chị gái của tôi, sẵn sàng tạo điều kiện để tôi học trường đại học y..." Lâm Mạch dùng tay che trán anh lại. Anh không hiểu, tại sao anh đã cống hiến hết mình, nghe theo mọi mệnh lệnh của Lâm Tố mà cô lại đối xử với anh như vậy?!
"Tôi tạo điều kiện cho cậu, cậu cũng biết, vị trí bác sĩ này của cậu, là do tôi dùng tiền của chính mình mới có được!!" Lâm Tố không quan tâm đến vết thương trên trán Lâm Mạch, cô đứng dậy dùng ngón tay chỉ thẳng vào ngực anh, tiến tới từng bước một dồn Lâm Mạch đến góc tường.
"Lúc đầu nếu không phải là tôi. Thì cậu vẫn mãi mãi là một con chuột đất trong khu ổ chuột đó! Đừng nói thân phận của cậu cũng không có bằng chứng chứng minh. Mà nếu tính là có đi, bố tôi không muốn nhận một đứa con hoang không rõ lai lịch như cậu. Ngay cả tên của cậu cũng là do tôi đặt. Hiện tại, cậu lại dám đứng đây khıêυ khí©h tôi à?!!!
Sau cú tát mạnh, Lâm Tố nhìn Lâm Mạch đang cúi đầu, bình tĩnh lại một chút: "Tiện nhân chính là tiện nhâ, tôi không cần biết cậu dụng cách gì, tôi không muốn nhìn thấy nha đầu Tần Tư Miên cùng đứng chung cơ hội với tôi. Làm thế nào, bản thân cậu tự biết."
"Vâng..........." Không cần đợi Lâm Mạch nói xong, Lâm Tố đã rời khỏi phòng, chỉ còn Lâm Mạch giống như một con rối bị rút hết linh hồn, đứng trong góc rất lâu không nhúc nhích.
"Tần lão sư, đây là lịch trình hôm nay. Cô còn có ý kiến gì không?" trợ lí của bộ phận sản xuất giao lịch trình cho cô, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô.
Kể từ cuộc tranh cãi tuyển diễn viên lần trước, tuy Tần Tư Miên không còn đóng vai công chúa như ban đầu nhưng cô đã đổi vai thành Mính Hương, một nữ quý tộc có xuất thân không quá cao quý.
Nhưng điều khiến mọi người sửng sốt hơn là Ngô Thành vì cô ấy, không chỉ tăng cường vai diễn Mính Hương vốn chỉ là vai phụ mà còn đích thân cải biên toàn bộ kịch bản của nhân vật Mính Hương này.
Ngược lại, nữ chính do Lâm Tố đảm nhận, lại trở thành một người bạn đồng hành.
Cách xưng hô của mọi người với Tần Tư Miên cũng thay đổi từ Tần tiểu thư thành Tần lão sư.
Nghe nói nguyên nhân dẫn đến hành vi bất ngờ như vậy của Ngô Thanh, đều là do ông đã xem buổi casting ngắn ngủi năm phút của Tần Tư Miên.
Các nam nữ diễn viên kỳ cựu ban đầu phớt lờ Tần Tư Miên bắt đầu thường xuyên yêu cầu được đọc kịch bản cùng cô, và cùng nhau diễn thử.
Trong thời gian này, không những không có bất kỳ bình luận tiêu cực nào về kỹ năng diễn xuất của Tần Tư Miên mà mọi người đều đồng thanh khen ngợi cô.
"Không chỉ có năng lực nghiệp vụ, tính cách của Tần Tư Miên cũng rất tốt, tương lai rất đáng được kì vọng, tuổi nhỏ đáng khâm phục."
Câu nói này, thông qua việc quảng bá có chủ đích của Lương Viễn Thành, đã khiến Tần Tư Miên có tiếng trở lại.
Nhưng bây giờ, Tần Tư Miên có chút lơ đãng khi đối mặt với trợ lý của mình, thậm chí còn ngơ ngác ngẩng đầu lên sau khi đối phương hỏi cô hai lần.
"Ồ, tôi không có ý kiến, lịch trình như vậy là ổn rồi."
Trợ lý đóng máy tính bảng lại và lo lắng hỏi hỏi: "Tần lão sư, cô có quá mệt không? Gần đây, hành trình hơi dày, cô nên ăn nhiều lên một chút?"
Cô không quan tâm cơ thể ăn hay không ăn, chủ yếu là điểm tích lũy của cô sắp tan biến rồi.
Mặc dù tạm thời bị ràng buộc với vật chủ, nhưng hoàn thành nhiệm vụ, Tần Tư Miễn vẫn cần điểm tích lũy để kéo dài vận mệnh của mình.
Trong khoảng thời gian này, sự nghiệp đang phát triển, thỉnh thoảng cũng có cộng điểm kĩ năng nghiệp vụ.
Nhưng đó chỉ là một con số nhỏ. Nếu muốn đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ thì vẫn phải ly hôn!
Gần đây, cô ấy suốt ngày bận rộn, và ngay cả khuôn mặt của Lương Viễn Thành cũng không thấy. Làm thế nào mối quan hệ này có thể phá vỡ?
Tình đồn soi mói?
Tần Tư Miên chuyển tâm trí và đột nhiên có một kế hoạch.
"Thực sự có chút hơi mệt, nhưng đã được sắp xếp thì không thể làm gì khác. Như vậy đi, tôi vẫn có một chút thời gian, cậu giúp tôi hẹn bác sĩ Lâm đến đây." Tần Tư Miên sửa lại tóc, nhìn vào gương, tựa như đang lo lắng về ngoại hình của mình.
"Cậu bảo anh ta đến phòng hoá trang, tôi sẽ ở đó một mình đợi."
Trợ lý không nghi ngờ gì, và thậm chí còn quan tâm đến tình trạng thể chất của Tần Tư Miên, vì vậy đã nhanh chóng đi mời bác sĩ Lâm đến.
Tần Tư Miên xem bản lịch trình việc cần làm tiếp theo của mình: Cùng Lương tổng tiếp thu ý kiến cải biên kịch bản.
Đến lúc đó, tên này nhìn thấy cảnh cô lén lút gặp Lâm Mạch như vậy, dù có thờ ơ đến đâu thì trong lòng cũng phải cảm thấy có gì đó chứ?
Tần Tư Miên cố lên!
Chỉ cần chăm chỉ nỗ lực thì sẽ có kết quả tốt.
Một lúc sau Lâm Mạch tới, vừa vào cửa, Tần Tư Miên liền chú ý tới vết thương trên trán.
"Anh bị làm sao vậy?" Tần Tư Miên lập tức hỏi.
Lâm Mạch né tránh sự quan tâm của Tần Tư Miên, trầm giọng hỏi: "Cô gọi tôi tới, có chuyện gì sao?"
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là gần đây tôi ngủ không ngon, tinh thần cũng không tốt, muốn anh xem giúp tôi, kê cho tui ít thuốc." Tần Tư Miên vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ.
Bây giờ là mười giờ, mười giờ mười phút là cuộc hẹn với Lương Viễn Thành, đến lúc đó không sợ hắn không xem được cảnh tượng này!
"Lần trước ở nhà cô, tôi cái gì cũng không nói được, lần này chỉ có hai người chúng ta, cô còn muốn diễn sao?" Lâm Mạch đột nhiên biến sắc, trên mặt không vui nhìn chằm chằm Tần Tư Miên.
"Diễn? Diễn cái gì..." Tần Tư Miên có chút kinh ngạc.
Câu nói có chút sơ ý.
Lúc đầu còn cho rằng đây là một vụ án đơn giản như một cộng một bằng hai, cô không nghiên cứu kỹ mối quan hệ giữa các nhân vật với vật chủ.
Không ngờ, ngoại trừ sai sót lớn trong vụ án này, không những không có tiến triển gì mà thậm chí cô còn bị cuốn vào và bị trói buộc vào cơ thể vật chủ.
"Cô vẫn đang giả vờ à?" Lâm Mạch đột nhiên bước tới, vòng tay qua eo Tần Tư Miên, ép cô vào bàn trang điểm, "Những lời em hứa với anh trước đây thì sao, hay lời em nói tất cả đều là giả?"
"Tôi, tôi nói cái gì... Trí nhớ của tôi gần đây không tốt lắm." Tần Tư Miên tim đập loạn, trực giác của cô cảm nhận được mùi nguy hiểm.