Chương 50: "Hoa" khoe sắc

Còn may chưa kêu là anh Hoa.

Thẩm Chi Nam đang cảm thấy may mắn thì lại nghe Hoa Thiên Sương nói: “Nam Nam kêu thử một lần để luyện tập nào.”

Thấy Hoa Thiên Sương đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào mình, Thẩm Chi Nam vội vàng cúi đầu tránh đi, ấp úng rồi nhỏ giọng nói: “Anh… Anh Sương.”

Ngại lắm luôn.

“Nam Nam thật ngoan.” Hoa Thiên Sương cảm thấy hài lòng.

Tàu bay của Hoa Thiên Sương và Thẩm Chi Nam đều quá mức xa hoa, nếu đi tới trường học thì khó tránh khỏi bị người khác chú ý.

Hoa Thiên Sương dẫn Thẩm Chi Nam vào gara tư nhân của anh, sau khi ánh đèn được bật sáng, Thẩm Chi Nam nhịn không được mà phát ra tiếng kinh hô.

Chỗ nào giống gara tư nhân? Rõ ràng là một căn cứ.

Cái gara này cao khoảng chừng trăm mét, các tầng đều rất rộng rãi, từ góc độ của Thẩm Chi Nam, mỗi một tầng lầu đều chứa đủ loại tàu bay. Trong đó có tầng một là rộng lớn nhất, cậu còn thấy được con Hắc Long của Hoa Thiên Sương ở đằng trước.

Hoa Thiên Sương hỏi: "Nam Nam muốn cái nào?"

Thẩm Chi Nam chưa bao giờ gặp nhiều loại tàu bay như vậy, chỉ nói: "Cái nào cũng được thưa bệ hạ."

Cậu cảm thấy tài sản của Thẩm gia lúc trước còn không bằng một góc của Hoa Thiên Sương. Khóe miệng của anh khẽ nhếch, rất tự nhiên mà ôm lấy bả vai Thẩm Chi Nam, đem omega ôm vào trong l*иg ngực: "Những thứ này đều là của ta cho nên tất nhiên cũng sẽ là của em. Ta đã cấp quyền cho em đi vào nơi này, về sau em muốn tàu bay nào thì cứ vào đây mà chọn."

"Cảm ơn bệ hạ." Thẩm Chi Nam ngẩng đầu lên nhìn gara tư nhân không thể dùng từ "xa hoa" để hình dung được. Lúc trước cậu còn nghĩ nhà mình giàu có cỡ nào, ai ngờ chỉ là hạt cát trong sa mạc.

"Em gọi ta là gì?"

"... Anh Sương."

Cuối cùng Hoa Thiên Sương đã chọn một chiếc tàu bay nhìn tương đối "bình thường". Hoa Thiên Sương ngồi ở vị trí điều khiển rồi tự mình điều khiển tàu bay, còn Thẩm Chi Nam đã thắt xong dây an toàn, ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh.

Nóc nhà của gara tư nhân từ từ mở ra, tàu bay nhỏ nhanh chóng bay ra ngoài.

Vừa mới bắt đầu đi, Thẩm Chi Nam còn ngồi rất nghiêm túc trông giống như học sinh tiểu học. Sau đó lại để ý đến Hoa Thiên Sương chỉ chăm chú điều khiển tàu bay, cậu lén lút nhìn anh vài lần, cảm giác khẩn trương tựa như đang nhìn trộm bài thi của người học giỏi.

Sau khi vẻ bề ngoài của Hoa Thiên Sương được thay đổi, mái tóc đen dài đã được đổi thành tóc ngắn, không chỉ trông trẻ tuổi hơn mà còn toát lên khí chất khó tả.

Người đàn ông không nói lời nào mà chỉ chăm chú lái tàu bay, dáng vẻ này rất mê hoặc lòng người.

Ý thức được bản thân đã nhìn Hoa Thiên Sương quá lâu, Thẩm Chi Nam vội vàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, lỗ tai trắng như bạch ngọc dường như hơi chuyển hồng.

Trước đó Thẩm Chi Nam cho rằng Phong Niệm đã là alpha đẹp trai nhất mà cậu từng gặp. Nhưng bây giờ cậu lại thấy ngũ quan của Hoa Thiên Sương không thua kém gì Phong Niệm, khí chất của vị đế vương được rèn giũa qua năm tháng giống như bình rượu ngon, chỉ cần tới gần liền có thể làm cho người khác đắm say.

Xong rồi! Cậu thật sự động lòng với Hoa Thiên Sương sao?

Thẩm Chi Nam sững sờ mà nhìn mũi chân mình, cậu chỉ ở bên cạnh Hoa Thiên Sương một khoảng thời gian, mặc dù hai người đã làm những chuyện thân mật nhất, rõ ràng lúc trước cậu rất sợ Hoa Thiên Sương, nhưng tại sao bây giờ lại biến thành như vậy…?

Giống như một đóa hoa si.

Đóa hoa si nhỏ Thẩm Chi Nam không biết mỗi một hành động của cậu đều bị Hoa Thiên Sương nhìn thấy. Vị đế vương tâm cơ dường như đang bày ra dáng vẻ tuyệt vời nhất của mình, nhưng thật ra mỗi một hành động đều nằm trong kế hoạch của Hoa Thiên Sương.

Hoa Thiên Sương điều khiển tàu bay nhỏ công khai bay vào cửa chính của đại học Quân Công.

Hiện tại Hạ Yên là sinh viên năm nhất của trường này. Bởi vì đặc điểm sinh lý của alpha và omega khác nhau cho nên ký túc xá của alpha và omega được chia ra, tuy nhiên bọn họ vẫn học chung với nhau.

Khi ở trên chiến trường, kẻ thù cũng sẽ không nương tay cho dù bạn có là omega đi chăng nữa.

Chiến trường không phân biệt giới tính.

Thẩm Chi Nam biết được thời khóa biểu của Hạ Yên, cho nên cậu biết vào lúc này lớp của Hạ Yên đang học tiết thể dục.

"Trên đại học thì tiết thể dục sẽ được tự do hoạt động, chúng ta đến sân bóng rổ trước đi." Hoa Thiên Sương cho tàu bay đậu ở gần sân vận động. Xưa nay, sân bóng rổ là nơi mà sinh viên thích tới nhất, cho nên cứ tới đó xem thử.

Lấy năng lực của Hoa Thiên Sương, chỉ cần anh hơi động ngón tay là có thể tra được bây giờ Hạ Yên đang ở đâu.

Chỉ là khi nói thẳng địa điểm ra như vậy, anh và Thẩm Chi Nam sẽ không được thưởng thức niềm vui khi đi dạo quanh trường học.

Thẩm Chi Nam có nên nói trực giác của Hoa Thiên Sương quá nhạy bén hay không. Khi hai người vừa bước vào sân bóng rổ, Thẩm Chi Nam liền nhìn thấy Hạ Yên đang ở trong sân.

Nhìn thấy bạn tốt sau năm năm xa cách, Thẩm Chi Nam nhịn không được mà lớn tiếng kêu: "Hạ Yên!"

Một giọng nói dễ nghe vang lên đã thu hút không ít người trong sân bóng rổ. Sinh viên từ trong sân nhìn ra thì phát hiện có hai người đang đứng ở trước cửa sân bóng rổ. Tuy rằng bề ngoài của cả hai người này không tầm thường, nhưng trong sân đa phần là alpha cho nên ánh mắt của bọn họ luôn dừng trên người Thẩm Chi Nam.

Đại học Quân Công là alpha bò đầy đất, đừng nói là omega xinh đẹp như vậy, ngay cả omega bình thường cũng đã ít lắm rồi.

Thẩm Chi Nam vừa xuất hiện, trong nháy mắt sân bóng rổ trở nên yên tĩnh, ngay sau đó là những giọng nói hưng phấn.

"Điên mất rồi! Có phải tao đang nằm mơ không? Thần tiên hạ phàm sao?"

"Có thể tận mắt nhìn thấy omega xinh đẹp như vậy, ta chết cũng không hối tiếc…"

"Omega này là ai? Học ở khu nào? Người này so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn."

"Trước kia tao cứ cho rằng Kiều Tử đã xinh đẹp lắm rồi, nào ngờ…"

Hạ Yên đang giằng cùng với một nhóm omega và alpha thì đột nhiên nghe có người kêu tên mình, cô theo phương hướng mà nhìn qua. Cô sửng sốt sau đó liền vui mừng.

"Nam Nam?"

"Là cậu sao Hạ Yên?" Thẩm Chi Nam như một chú chim nhỏ bay tới hướng của Hạ Yên.

Hôm nay tới trường học tìm Hạ Yên, Thẩm Chi Nam chỉ dùng dây cột tóc màu đen buộc mái tóc dài lên, quần áo trên người cũng là màu sắc đen trắng đơn giản.

Làn da trắng mịn, đôi mắt màu lục so với đá quý càng bắt mắt hơn, chỉ cần tùy ý đi đến trước mặt người nào đó cũng đã làm cho họ đắm say không lối thoát.

Mặc dù cậu ấy chỉ mặc bộ quần áo đơn giản thì cũng không thể che giấu được nhan sắc động lòng người này.

"Trời ơi! Nam Nam!" Hạ Yên kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, cô chạy tới trước mặt Thẩm Chi Nam: "Cậu càng ngày càng xinh đẹp nha! Cậu làm tớ ganh tị quá đi!"

Tuy ngoài miệng Hạ Yên nói ganh tị nhưng ánh mắt của cô lại bộc lộ ra cảm xúc kinh ngạc và cảm động.

Cảm giác vui sướиɠ khi được gặp lại bạn cũ của hai người chưa kéo dài bao lâu thì một giọng nói không mấy hài hòa cắt ngang: "Hạ Yên, nếu bạn của cô đã tới thì cô hãy ngoan ngoãn mà nhường sân bóng rổ lại cho chúng tôi, rồi đi ôn lại chuyện cũ không phải tốt hơn sao? Chứ cô vẫn ở đây chiếm sân, làm ảnh hưởng thời gian của người khác thì không tốt đâu đúng không?"

Vừa nãy chỉ lo kích động mà nhìn Hạ Yên, cho nên lúc này Thẩm Chi Nam mới chú ý tới, bên Hạ Yên chỉ toàn là omega còn ở phía đối diện, ngoại trừ ba omega thì còn lại đều là alpha.

Thẩm Chi Nam lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy Hạ Yên?"

Hạ Yên trừng mắt nhìn omega đối diện, cô vừa định mở miệng phản bác vài câu thì alpha bên cạnh omega đó đứng ra giảng hòa.

"Được rồi Kiều Tử, Hạ Yên không phải em gái của em sao? Đừng có cãi nhau như vậy nữa, nếu em muốn chơi bóng rổ thì chúng ta cùng nhau chơi đi!" Alpha bên đó nói chuyện nhưng vẫn lén nhìn Thẩm Chi Nam, trên mặt ửng hồng, giọng nói phá lệ ôn nhu thân thiết.

Những alpha khác cũng sôi nổi phụ họa.

"Đúng vậy, đúng vậy. Mọi người đều là bạn học cho nên đừng cãi nhau nữa!"

"Hạ Yên, bạn của cô có muốn chơi bóng rổ không? Chúng ta có thể chơi cùng nhau nha!"

"Tụi mày nói gì vậy! Người ta xinh đẹp sạch sẽ như vậy, sao có thể chơi với alpha thô lỗ như chúng ta được! Hắc hắc, Hạ Yên! Cô hỏi bạn của cô có muốn xem chúng tôi chơi bóng rổ không? Hay là chúng tôi nhường sân bóng này cho các cô, các cô chơi bóng còn chúng tôi ngồi xem!"

Vừa nãy đám người hung ác này còn hung hãn muốn đuổi bọn họ đi. Lúc này lại giống như bị người khác nhập hồn mà thay đổi 180°, người này so với người kia nói chuyện càng ôn nhu, càng dễ nghe hơn.

Hạ Yên yên lặng mà mở to mắt.

Đám alpha ngu ngốc này! Khi đó bọn chúng còn nghe lời của Kiều Tử mà chạy tới đoạt sân của họ mà. Vậy mà bây giờ lại thấy sắc quên nghĩa, nhìn thấy Thẩm Chi Nam liền bỏ quên Kiều Tử.

"Các cậu muốn chơi thì cứ chơi đi, tớ ở đây ngồi xem các cậu chơi là được rồi." Thẩm Chi Nam cười nói với Hạ Yên: "Tớ còn nhớ rõ khi còn học cao trung, cậu chơi bóng rổ rất giỏi. Hơn nữa, đã rất lâu rồi tớ chưa được xem cậu chơi."

Hạ Yên nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nam Nam, chút nữa cậu có việc gì sao?"

Thẩm Chi Nam lắc đầu: "Hôm nay tớ không có việc gì cả, tớ tới đây là để gặp cậu."

Khóe miệng Hạ Yên cong lên, cô cười nói: "Sau khi kết thúc tiết thể dục thì tớ không còn tiết học nào nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ tâm sự với nhau."

Bên này hai người đang ôn lại chuyện cũ thì bên kia Kiều Tử đang cãi nhau với mấy alpha.

"Sao các cậu lại như vậy? Không phải đã nói sẽ cùng tôi chơi bóng rổ sao?" Kiều Tử trừng mắt về phía Hạ Yên, lại trừng mắt về phía omega không biết từ đâu chui ra này.

Omega trong đại học Quân Công rất ít. Tuy rằng Kiều Tử là omega nam nhưng cũng là omega xinh đẹp nhất trường.

Thường ngày mấy alpha cao lớn, thô kệch đó vì để làm cho Kiều Tử vui vẻ mà không ngừng mua đồ ăn, làm việc, tặng quà.

Đột nhiên lại xuất hiện một omega chỉ hơi xinh đẹp một chút mà đã làm cho đám alpha này hận không thể quỳ xuống, cũng không thèm để Kiều Tử vào mắt.

Càng làm cho Kiều Tử tức giận hơn là omega đó còn là bạn của Hạ Yên.