Chương 47: Chồng cũ vặn vẹo

Đang muốn hỏi xem Thẩm Chi Nam muốn uống không thì anh thấy cậu ngây người, ngay sau đó cậu bước tới gần màn hình lớn, trên đó vừa vặn xuất hiện ảnh chụp cùng với thông tin của Hạ Yên.

Ở một cuộc thi đấu chỉ có alpha nay lại đột nhiên xuất hiện một omega, đặc biệt là omega nữ.

Hoa Thiên Sương chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Chi Nam: “Em biết người đó?”

Thẩm Chi Nam sửng sốt một lúc lâu, nhìn lại ảnh chụp cùng với tên người đó, kinh ngạc nói: “Là bạn học cũ của em, quan hệ của tụi em rất tốt…”

Lần cuối bọn họ gặp nhau là năm năm trước.

Từ sau khi tốt nghiệp cao trung, Thẩm Chi Nam kết hôn.

Hạ Yên đã rời khỏi đế đô, từ đó cậu mất liên lạc với cô, không nghĩ tới sau năm năm cậu còn gặp lại được Hạ Yên, hơn nữa là gặp nhau trong cuộc đấu võ này.

“Bệ hạ, lát nữa em có thể đi gặp Hạ Yên không?” Thẩm Chi Nam dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hoa Thiên Sương.

Bị đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn, ai có thể từ chối yêu cầu bình thường đó của omega?

Hoa Thiên Sương hơi nhấp môi, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là có thể.”

Hoa Thiên Sương nói: “Tuy rằng đấu võ không phân biệt giới tính nhưng omega báo danh tham dự lại rất ít, người bạn học này của em rất dũng cảm.”

“Ở trường học Hạ Yên rất lợi hại, đôi lúc sẽ có những alpha tự đại đến quấy rối em, mỗi lần em gặp chuyện đó thì cô ấy sẽ đánh bọn họ chạy trối chết luôn.” Thẩm Chi Nam nói những chuyện cũ với đôi mắt sáng ngời, so với ngôi sao trên bầu trời còn xinh đẹp hơn.

Cậu cảm thán nói: “ Thời điểm còn đi học đúng là không ưu phiền lại còn được vui vẻ…”

Trên trán đột nhiên bị gõ một cái nhẹ, Thẩm Chi Nam che lại trán, nghi hoặc mà nhìn ngón tay của đế vương.

Hoa Thiên Sương khẽ cười một tiếng: “Tuổi còn trẻ sao lại có bộ dạng thương tâm như vậy. Em chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, so với ta thì em còn nhỏ hơn một trăm tuổi, bây giờ em muốn làm cái gì cũng chưa muộn.”

Thẩm Chi Nam xoa xoa cái tráng bị Hoa Thiên Sương gõ, giống như gốc cây bị người ta chạm vào lá cây mà mắc cỡ, đôi mắt hàm chứa ý cười, nghĩ lại khoảng thời gian tràn ngập ánh sáng và hy vọng của năm mười tám tuổi, đối với tương lai tràn ngập vô vàng hy vọng của tuổi mười tám.

Đúng vậy, mọi thứ đều chưa muộn.

Hình thức thi đấu giống như một trận hỗn chiến.

Mỗi một nhóm có hai mươi tuyển thủ tham gia, cuối cùng chỉ có mười tuyển thủ được đi vào vòng tiếp theo.

Các tuyển thủ khi thi đấu sẽ triệu hồi thú cộng sinh của mình, đa số thú cộng sinh của các tuyển thủ đều được tiến hóa lên hình dáng thứ hai, nhưng so với thú cộng sinh của Lê Đăng thì thú cộng sinh của bọn họ phá lệ “nhỏ xinh”.

Thẩm Chi Nam càng chú ý tới Hạ Yên, cơ thể của cô so với alpha thì nhỏ nhắn hơn nhưng thú cộng sinh sinh của cô lại có kích thước lớn nhất, là một con gấu nâu.

“Thật lợi hại.” Trong mắt của Thẩm Chi Nam đều là sự hâm mộ và kính nể.

Nhìn Hạ Yên nhảy lên vai gấu nâu, cùng với gấu nâu chiến đấu với các alpha, tâm trạng Thẩm Chi Nam vì Hạ Yên mà cảm thấy vui mừng.

“Trước kia Hạ Yên vẫn luôn nói, những alpha đó không so sánh với cô ấy cho nên sau khi tốt nghiệp, Hạ Yên không nghe theo lời cha mẹ mà đi kết hôn với alpha mà cô ấy lại muốn sống cuộc sống của chính mình.” Thẩm Chi Nam cảm thấy tự hào vì bản tốt của mình.

Thậm chí năm năm trước Hạ Yên còn không có thú cộng sinh, sau năm năm không gặp, Hạ Yên chẳng những có thú cộng sinh mà thú cộng sinh của cô còn tiến hóa lên hình dáng thứ hai. Từ đó cho thấy Hạ Yên đã vì ước mơ của mình mà không ngừng cố gắng bước lên phía trước.

Ngược lại là cậu, trong năm năm này phải nói là không xong.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bạn tốt của mình, trong năm năm này vẫn luôn kiên trì thực hiện ước mơ của mình, cho tới bây giờ đã có thể đứng đây chiến đấu với alpha.

Thẩm Chi Nam cảm thấy bản thân lúc xưa ấu trĩ tới cỡ nào.

Hoa Thiên Sương kiên nhẫn nghe Thẩm Chi Nam kể lại cuộc sống trước kia cậu với Hạ Yên khi còn đi học, Thẩm Chi Nam nói rất nhiều, cậu kể bản thân quen biết Hạ Yên ra sao đến khi tốt nghiệp liền mất liên lạc như thế nào.

“Em xin lỗi, có phải em nói nhiều quá hay không?”

Ý thức được bản thân nói nhiều như vậy, Thẩm Chi Nam rất xấu hổ, chỉ là rất lâu rồi mới có người chịu lắng nghe cậu nói chuyện.

Cuộc sống hôn nhân đó không khác gì sống trong ngục tù, cơ thể cùng với tinh thần cậu đã bị tra tấn đến mệt mỏi, nếu không phải cậu đi tới bệnh viện thăm cha, được bác sĩ tốt bụng nhắc nhở ở lại kiểm tra sức khỏe thì Thẩm Chi Nam cũng không biết được có một khoảng thời gian cậu mắc bệnh.

Từ khi biết bản thân bị trầm cảm, cậu đã uống thuốc cho nên mới từ từ chuyển biến tốt.

Ngoại trừ cậu với bác sĩ thì không có người nào biết chuyện đó.

Hoa Thiên Sương nói: “Em không cần xin lỗi, ta cũng rất thích nghe em kể về quá khứ của em.”

Sau khi vòng loại đầu tiên kết thúc, Hạ Yên thuận lợi vào vòng trong, Hoa Thiên Sương phân phó Thảo Mộc đi tìm người tên Hạ Yên nhưng không cần nói đến thân phận của anh, chỉ nói là có bạn học cũ muốn gặp.

Thẩm Chi Nam cầm lấy mặt nạ được đặt ở một bên: “Lát nữa đi gặp Hạ Yên, em có thể không đeo mặt nạ được không? Em sẽ không làm lộ thân phận của mình đâu.”

Đôi mắt Hoa Thiên Sương hơi mở: “Ta muốn em đeo mặt nạ chỉ là không muốn thân phận của em bị bại lộ quá sớm, nhưng quan hệ của ta với em, em muốn nói bạn bè hay người thân của em hay không là do em quyết định.”

Thẩm Chi Nam hiểu ý, gật đầu tỏ vẻ cậu đã biết.

Đột nhiên Hoa Thiên Sương lại hỏi: “Nam Nam có muốn tiếp tục đi học không?”

Đa số các tuyển thủ sau khi thi đấu sau đều ở lại khán đài để tiếp tục xem trận đấu, nhưng bạn học của Thẩm Chi Nam là ngoại lệ, Thảo Mộc xuống tìm người sau khi trận đấu mới vừa kết thúc thì liền được báo là Hạ Yên đã vội vàng lên tàu bay đi rồi.

May mà cuộc thi đấu này có lưu lại địa chỉ của các tuyển thủ nên chuyến đi này của Thảo Mộc cũng không phải tay trắng mà về.

Tìm hiểu xong tin tức, Thảo Mộc đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc bén dường như đang nhìn về phía cô. Cô theo bản năng nhìn về hướng đó, nơi ấy là một căn phòng đóng kín có mấy cảnh vệ canh giữ.

Thảo Mộc đảo mắt, cố ý đi tới căn phòng đó.

Người cảnh vệ không đợi cô mở miệng liền hỏi: “Ngươi đến tìm Phong tướng quân?”

Phong tướng quân? Phong Niệm?

Thì ra người ở bên trong căn phòng này là Phong Niệm.

Thảo Mộc lắc đầu, xoay người rời đi, cô chỉ nghe lệnh đi tìm Hạ Yên chứ không có tìm Phong tướng quân.

Sau khi Thảo Mộc rời đi, cảnh vệ gõ cửa bước vào.

Trong phòng nghỉ thoang thoảng mùi máu tươi, trên vai người đàn ông được băng gạc quấn lấy, giống như bức tượng yên lặng ngồi trên ghế, chỉ khi cảnh vệ bước vào mới di chuyển đôi mắt.

Cảnh vệ bẩm báo: “Tướng quân, cô gái kia đi tìm một tuyển thủ omega tên Hạ Yên, sau khi hỏi thăm địa chỉ của Hạ Yên thì rời đi.”

Phong Niệm nâng mí mắt lên, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Không có nhắc tới người khác?”

Cảnh vệ do dự một lát: “Không có thưa tướng quân.”

“Đi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng trống rỗng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Phong Niệm vẫn không nhúc nhích mà lẳng lặng ngồi đó vài phút rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn cánh tay bỏng rát bị ngọn lửa thiêu đốt của mình. Trong trận đấu lúc nãy, hắn đã đem Lê Đăng đánh chết đi sống laij nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ.

Thật ra hắn có thể để cho bản thân không bị thương nhưng trong nháy mắt hắn cũng không biết tại sao thành thế này, việc này đã làm hắn nhớ tới một chuyện trong quá khứ.

Thời điểm hắn từ chiến trường trở về, vết thương trên người còn chưa lành.

Đêm khuya trong đại sảnh của phủ tướng quân, hắn cởϊ áσ khoác rồi tự thay băng cho vết thương của mình, rồi một omega mặc áo ngủ màu trắng vội vàng từ trên lầu chạy xuống.

Mái tóc tuyết trắng giống như yêu tinh vào ngày đông trong truyền thuyết xuất hiện, nhìn rất yếu đuối vô hại lại có thể đem khối sắt cứng cáp luyện thành mềm dẻo.

Là yêu nghiệt mê hoặc lòng người.

Đôi mắt màu lam chan chứa sự quan tâm và đau lòng ấy, chỉ cần không chú ý, bản thân sẽ bị nhấn chìm trong đôi mắt đó.

“Phong Niệm, anh có đau không? Anh muốn gọi bác sĩ tới để thay băng không hay là… Nếu anh không ngại, em có thể giúp anh thay băng.”

Đôi mắt yêu nghiệt đó nửa quỳ bên cạnh mình, ngửa đầu lộ ra chiếc cổ yếu ớt.

Trông giống như một khối dương chi ngọc.

Thời điểm nói chuyện, yết hầu hơi nhô lên không ngừng chuyển động.

Không những trắng mà còn rất sạch sẽ.

Có phải chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái liền sẽ xuất hiện dấu răng màu đỏ?

Cảm giác khi cắn là như thế nào?

Lạnh lẽo như khối ngọc hay vẫn ngọt ngào như miếng bơ thơm.

Hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Chi Nam, rõ ràng là hắn bị thương nhưng Thẩm Chi Nam so với hắn càng đau khổ hơn.

Lo lắng cho hắn đến thế sao?

Là quan tâm, để ý tới hắn sao?

Cảm giác vặn vẹo quỷ dị mà lại rất thỏa mãn trong nháy mắt tràn ngập trong cơ thể lẫn linh hồn của hắn.

“Đừng chạm vào ta.”

Hắn nói ra lời nói lạnh lùng, nhìn đôi mắt màu lam xinh đẹp ấy không che giấu được cảm xúc bi thương, tan nát cõi lòng vẫn cố gắng nói chuyện cẩn trọng với hắn.

“Em, Em không có chạm vào anh, em giúp anh kêu quản gia vào được không? Anh đang bị thương như vậy nếu anh tự mình băng bó…”

Hắn cắt ngang lời nói của Thẩm Chi Nam.

Dùng ánh mắt vô tình nhất nhìn omega đang ngơ ngác kia, từng câu từng chữ đâm vào trái tim Thẩm Chi Nam: “Ngươi nửa đêm không ngủ mà mặc bộ quần áo này mà muốn quyến rũ ta? Ngươi làm ta cảm thấy rất ghê tởm đó Thẩm Chi Nam.”

Hắn nhìn đôi mắt màu lam ngập tràn nước mắt, rồi lại quật cường không chịu khuất phục.